Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ
Sau một trận mưa xuân kéo dài, cuối cùng thời tiết cũng ấm dần lên.
Từ Tân Niên sa lưới, vụ án giết người cướp của chấn động thành phố S cũng đi đến hồi kết. Sự việc được đưa tin rầm rộ trên các mặt báo, thậm chí còn liên quan đến vụ án đẫm máu cách đây 8 năm của Từ gia, phác họa sinh động một vở kịch đẫm máu về những ân oán máu ch* trong gia đình giàu có, nhưng không đề cập gì đến việc Từ Tân Niên bị cảnh sát bắn vào đầu.
Còn Từ Kiến Quốc bởi vì bị kích thích mạnh nên cũng trở nên thần kinh, phải đưa vào bệnh viện tâm thần điều trị, bác sĩ nói đời này gần như không có khả năng hồi phục nữa.
Tất nhiên, đó không phải là những vấn đề Từ Từ Niên hiện đang quan tâm, cậu đã nằm trong bệnh viện hơn nửa tháng, có thể nói đi một vòng giữa bờ vực sinh tử. La Tiểu Mậu nói, khi cậu được đưa đến bệnh viện, giữa hai chân đã chảy máu, đến cả Triệu Duệ cũng lắc đầu nói đứa nhỏ sợ không giữ được. Nhưng may mắn cậu bảo vệ bụng rất tốt, không bị va chạm gì mạnh, chỉ là vận động quá kịch liệt động đến bào thai. Cù Thành lại ném không biết bao nhiêu tiền vào, thuốc còn đắt hơn vàng, đập vào trong như đốt tiền, cứu chữa cả ngày trời, cuối cùng cũng cứu được Tiểu Đậu Đinh.
Oa Oa cũng trong cái rủi có cái may, mặc dù bị bắt cóc, nhưng nhóc con luôn trong tình trạng hôn mê sâu, ngoại trừ biết mình bị một người chú rất giống ba bế đi thì không nhớ gì cả. Khi tỉnh dậy, thấy mình đang nằm ở trong bệnh viện, hoàn toàn không biết hai ba đã trải qua chuyện gì, bị Cù Thành nói vài câu lừa bịp nên cái gì cũng quên hết, bình thường ăn uống thế nào thì giờ ăn uống thế đó, trở lại thành bánh bao nhỏ vô âu vô lo.
"Hai quả táo, cộng với hai quả cam, ừm... Là bao nhiêu nhỉ?" Oa Oa nằm trên ngực Từ Từ Niên, vò đầu bứt tóc đếm đầu ngón tay, nhưng càng đếm, cậu nhóc càng mơ hồ.
Từ Từ Niên dựa vào đầu giường, cầm cuốn "sách giáo khoa", dùng ngón tay búng trán Oa Oa, "Nhóc ngốc, nghĩ lại đi, cái này hôm qua ba vừa dạy con rồi."
"Hức...... Không biết.........Con tính không ra......Toán.....Toán học thật đáng ghét." Bình thường Oa Oa rất thông minh, nhưng khi gặp môn toán, nhóc con lại trở nên ngốc nghếch, chơi xấu dán lên bụng Từ Từ Niên, "Ba đừng hỏi nữa mà.....Mau ký cho con đi, cô giáo sẽ không phát hiện đâu."
Oa Oa như kẹo dẻo dính lấy, hai móng vuốt nhỏ nhõng nhẽo tựa như muốn bắt lấy tay cậu, Từ Từ Niên bật cười, sau đó ngay lập tức nghiêm mặt, "Không được, ngày mai con đi học bị cô giáo kiểm tra tới, không biết làm thì làm thế nào? Ba nghe ba của Tiểu Hắc nói, lúc bằng tuổi con, người ta đã biết tính cộng trừ trong khoảng hai mươi rồi."
Vừa nghe nói Tiểu Hắc lợi hại như vậy, Oa Oa bĩu môi, rồi lại bắt đầu đếm ngón tay, cảm thấy câu hỏi này còn phức tạp hơn hỏi chân giò hun khói hay đùi gà rán món nào ngon hơn.
Cù Thành ở bên cạnh, thấy cậu nhóc nghiêm túc như vậy, không nhịn được dụ dỗ bé, "Oa Oa, không tính cái này, ba hỏi con một câu, nếu như con trả lời đúng, ba sẽ ký tên cho con, được không?"
"Này này, người nào đó, người giám hộ hợp pháp của Oa Oa còn ở đây, anh tham gia náo nhiệt cái gì?" Từ Từ Niên mỉm cười cầm sách giáo khoa gõ hắn.
Cù Thành giữ lấy tay cậu, hoàn toàn không để ý đến con trai mình vẫn còn ở đó, thuận tay cho vào miệng cắn, cười nói, "Phương pháp giáo dục này của em không được, dạy trẻ em phải biết suy một mà ra ba, em nhìn anh."
Nói xong, hắn chọt chọt mặt Oa Oa hỏi, "Ba cộng thêm ba con là mấy người?"
Oa Oa đếm ngón tay, "1 + 1 bằng... 2!"
"Sai rồi, là 3, đồ ngốc. Cho con thêm một cơ hội nữa, ba cộng ba con, cộng thêm con nữa là mấy người?"
"2 + 1 bằng 3, cái này con biết." Oa Oa cười đắc chí, để lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.
Cù Thành cười, "Lại sai rồi, đã nói ba cộng với ba con là 3 người, cộng thêm con nữa sao vẫn là 3, nhóc ngốc, hôm nay không ký sách bài tập cho con."
Ủa, hông đúng....Tại sao 1 + 1 lại bằng 3? QAQ
Oa Oa vốn đã ngốc, giờ bị Cù Thành nói như vậy lại càng lơ mơ, những gì học được trả lại cho cô giáo hết.
Nhìn thấy vẻ mặt lơ mơ của cậu nhóc, Cù Thành cười đến run cả vai, "Con quên trong bụng ba con còn có một đứa em trai sao? 2 + 2 = 4, lần này con hiểu chưa?"
"Cù Thành, anh lại truyền bá những thứ lung tung với Oa Oa. Nó mới ba tuổi, giờ bị lẫn lộn giới tính, sau này đi nhầm nhà vệ sinh nam nữ thì làm thế nào?" Từ Từ Niên dở khóc dở cười, cầm cuốn sách ném vào người nào đó.
Người nào đó lập tức đón lấy, quấn lấy vai Từ Từ Niên, cố định cậu ở trên giường, vuốt ve bụng cậu, đôi mắt sâu đầy dịu dàng, "Em đừng lộn xộn, nếu sau này Oa Oa vào nhầm nhà vệ sinh nữ, anh sẽ xách nó ra ngoài trước khi bị người ta mắng là lưu manh."
Từ Từ Niên bật cười, vươn tay nhéo lỗ tai hắn, "Giỏi lắm, họ Cù, anh còn nghĩ muốn vào nhà vệ sinh nữ! Không được dạy xấu con trai em."
Cù Thành vờ bịt tai "ngã" lên vai vợ, "A... Bị em phát hiện rồi."
"Oa! Nó đang động, em trai đang động!"
Oa Oa đã quen kiểu "tán tỉnh" của hai ông bố, lúc này đang nằm trên bụng Từ Từ Niên bỗng thấy lồi lên, mắt tròn xoe kinh ngạc.
"Thật không? Để ba nghe với." Người nào đó vừa nghe thấy vậy, lập tức ngừng tranh cãi với vợ, cùng con trai lớn dán sát vào bụng Từ Từ Niên.
Từ Từ Niên cúi đầu nhìn, thấy trước mặt mình có hai cái đầu đen một lớn một nhỏ, lập tức xấu hổ, "Hai người đủ rồi, nó vừa mới phẫu thuật, đừng hù nó. Cù Thành, anh làm gương đi, mau đứng dậy, người khác nhìn thấy thì phải làm sao?"
"Nó giống như một con cá, bơi qua bơi lại!"
"Đậu Đinh, mau bơi lại đây, để cho ba và anh hôn một cái." Cù Thành cúi đầu hôn xuống rốn của Từ Từ Niên, râu ria trên mặt cọ xát vào vị trí mẫn cảm, khiến lỗ tai Từ Từ Niên đỏ bừng.
Một lớn một nhỏ hoàn toàn không để lời cậu nói vào tai, vô cùng hưng phấn đắm chìm trong thế giới của mình, bộ dáng ngốc đến mức không dám nhìn thẳng.
Cánh cửa bị đẩy ra "cạch" một tiếng, La Tiểu Mậu cầm hộp cơm bước vào, nhìn thấy Cù Thành nằm sấp trên giường, dán đầu vào phía dưới Từ Từ Niên, lập tức "Úi" một tiếng, "Tôi không nhìn thấy gì cả, hai người cứ tiếp tục đi, tôi đi nhầm phòng!"
"La Tiểu Mậu, đừng đi, tôi sắp chết đói rồi! Mau vào đi!"
Như nhìn thấy vị cứu tinh, Từ Từ Niên đỏ mặt tía tai gọi La Tiểu Mậu lại, lúc này Cù Thành ngồi dậy chỉnh lại cà vạt, điệu bộ nghiêm chỉnh ngay ngắn, như thể dáng vẻ vừa rồi chỉ là ảo giác của người khác.
Nhìn thấy La Tiểu Mậu, Oa Oa vui vẻ bò xuống giường bổ nhào tới, ngọt ngào gọi "Chú La", La Tiểu Mậu dỗ bảo bối, lấy trong túi ra một viên kẹo nhét cho bé, nhìn vẻ mặt vô tư của nhóc con, thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Cù Thành biết hắn có chuyện muốn hỏi Từ Từ Niên, ôm lấy Oa Oa đang chảy nước miếng nhìn hộp cơm, "Đi thôi, bánh bao, không phải con vừa nói muốn chơi với mèo nhỏ ở dưới lầu một lát sao? Chúng ta đi thôi nào."
"Nhưng con muốn ăn cơm cùng với ba." Oa Oa ngậm ngón tay, nhìn hộp cơm với vẻ khao khát.
"Ba con giờ còn ăn nhiều hơn cả con heo nữa, nếu con tranh đồ ăn với ba con thì em trai con sẽ bị đói đó. Ba dẫn con đi ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn, chân gà chiên với kem, được không?"
Oa Oa lập tức gật đầu, ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ Cù Thành ra khỏi phòng bệnh, không quên vẫy tay chào Từ Từ Niên, "Ba, cho em trai ăn nhiều cơm nhé, lát con về chơi với em, Đậu Đậu, bai bai ~ "
Cù Thành nháy mắt với Từ Từ Niên, mỉm cười đóng cửa lại.
Sau khi nhìn hai cha con rời đi, La Tiểu Mậu mới quay đầu lại cười nói, "Anh Thành rất giỏi dỗ trẻ con, thật sự không ngờ tới."
Từ Từ Niên mỉm cười, húp một ngụm cháo thịt bò, "Đúng vậy, anh ấy còn thương Oa Oa hơn cả tôi. Thường nếu tôi nói dữ một câu, anh ấy đã muốn bảo vệ nó rồi, tôi tự thấy mình không bằng."
"Nói gì thế, nếu cậu không thương con trai, sẽ tự mình chạy đi gặp Từ Tân Niên chắc? Tôi thấy cậu đúng là không muốn sống nữa." La Tiểu Mậu hừ một tiếng, vừa nghĩ đến chuyện mấy ngày trước liền sợ hết hồn hết vía, "May là Oa Oa không sao, tôi chỉ sợ trải qua đả kích lớn như vậy sẽ để lại bóng đen trong lòng đứa nhỏ."
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Từ Từ Niên thay đổi, cười lạnh, "Từ Tân Niên dựa vào Oa Oa để uy hiếp tôi, dĩ nhiên không dám làm con tin bị thương, chưa kể đứa trẻ ở độ tuổi này cũng đã ý thức được nguy hiểm rồi. Hắn ta sợ Oa Oa sẽ khóc dọc đường nên đã gây mê nó, cũng tính giúp cho Oa Oa tránh được một kiếp, tránh bị ảnh hưởng cả đời. Nếu hắn ta thực sự dám làm tổn thương Oa Oa một cọng tóc, thì không chỉ đơn giản bị cảnh sát bắn vào đầu như vậy đâu."
La Tiểu Mậu sửng sốt một lúc, sau đó mới phản ứng kịp, "Chờ một chút... Ý của cậu là....Lẽ nào..........Tên cảnh sát bắn súng kia là do cậu sắp xếp?"
Từ Từ Niên gật đầu, đổ một ngụm cháo vào miệng, cười nói, "Chuyện này hơi phức tạp, lúc tôi nhận được địa chỉ giao dịch của Từ Tân Niên, do vội quá, nên chỉ nhắn sơ qua ý của tôi cho Cù Thành biết, không nghĩ anh ấy hiểu nó tường tận như vậy."
"Từ đầu, tôi không định tự mình đi gặp Từ Tân Niên, thủ đoạn hắn ác độc thế nào tôi rất rõ, vì vậy tôi không thể mang Đậu Đinh đi liều mạng với hắn được. Trên người tôi có thiết bị theo dõi, mục đích dẫn Cù Thành và cảnh sát tìm được Từ Tân Niên, chỉ cần lúc đó tôi quấn lấy Từ Tân Niên, để Cù Thành có đủ thời gian, anh ấy nhất định sẽ tìm được tôi."
"Chờ một chút, tôi có hơi khó hiểu." La Tiểu Mậu vò đầu bứt tóc, gắp thêm một miếng thịt bò vào bát của Từ Từ Niên, "Thiết bị theo dõi trên người cậu là thế nào, Từ Tân Niên sẽ không ngu đến mức không khám xét người cậu chứ?"
Từ Từ Niên mỉm cười, duỗi tay ra để lộ chiếc nhẫn con khổng tước đã được sửa trên ngón áp út, "Còn nhớ ban đầu cậu có hỏi tôi, tại sao Cù Thành lại giao Hào Đình cho tôi không?"
"Người nghèo chúng tôi sao có thể hiểu được suy nghĩ của nhà giàu chứ?" La Tiểu Mậu nhún vai lắc đầu, chậc chậc hai tiếng.
Từ Từ Niên bật cười, sắp phun cả cháo ra ngoài, "Lời này cậu có bản lĩnh nói trước mặt anh ấy xem, xem anh ấy có đánh gãy chân của cậu không."
"Tên kia ấy à, anh ấy là một tên ngốc, chuyện gì cũng giấu trong lòng. Trước sợ người bang Khôn tìm đến tôi gây phiền phức, nên anh ấy đã chuyển giao Hào Đình cho tôi, còn giả bộ đưa cho tôi một chiếc nhẫn, giống như tôi ra ngoài là bị ám sát ngay vậy, đặt thiết bị theo dõi ở bên trong, còn nghĩ giấu, không để tôi phát hiện."
Nói tới đây, Từ Từ Niên có chút đắc ý, "Anh ấy giấu không nói, tôi đương nhiên sẽ không tự kiếm chuyện không vui mà nói cho anh ấy, vốn muốn vứt thiết bị theo dõi để anh ấy không thể giám sát tôi nữa, kết quả không ngờ vật nhỏ này lại có ích như vậy."
Vừa nói, cậu vừa cởi nút áo, trên vai lộ ra một vết sẹo vảy, "Nếu tôi đã dám mạo hiểm đi gặp Từ Tân Niên, đương nhiên sẽ dẫn Cù Thành và cảnh sát theo, nhưng giấu thiết bị theo dõi trong quần áo hay điện thoại đều không được, cho nên tôi phải chắc chắn rằng thứ này dính vào người tôi, vì vậy tôi dùng dao khoét một miếng thịt nhỏ trên vai và nhét thiết bị theo dõi vào."
Câu nói này nói nghe đơn giản kiểu như nói "Buổi trưa hôm nay tôi đã ăn một quả trứng gà", La Tiểu Mậu nghe được hãi hùng khiếp vía một trận, cục cưng, việc này phải cần nhẫn tâm đến mức nào, mới có thể tự tay khoét một miếng thịt trên người mình chứ...
"Vậy... vậy rốt cuộc cậu và Cù Thành đã sắp xếp như thế nào? Anh ấy... sao có thể yên tâm để cậu một mình mạo hiểm lớn như vậy, lỡ như xảy ra chút xíu điều bất trắc nào, Oa Oa và Tiểu Đậu Đinh, thậm chí cả bản thân cậu bất cứ lúc nào cũng đều có thể mất mạng."
Nhắc tới việc này, đôi mắt của Từ Từ Niên hạ xuống, khóe miệng mím lại kéo căng, "Chuyện này là do tôi khăng khăng muốn làm, Cù Thành không lay chuyển được tôi, nhưng khi đó tôi thật sự không còn cách nào cả."
"Từ Tân Niên vì để sống tiếp có thể gi*t người điên cuồng, bốn vệ sĩ của bang Thanh Long hắn cũng có thể gi*t được, nói chi đến một đứa bé tay trói gà không chặt. Mục đích cuối cùng của Từ Tân Niên chẳng qua chỉ là muốn tiền và mạng của tôi, nếu như tôi xuất hiện chậm trễ, cũng không cho hắn tiền, ép tên điên này gấp lên, ai mà biết được hắn có cá chết lưới rách, xuống tay gi*t Oa Oa không?"
"Có lẽ lúc đó tôi nên lý trí hơn, dù sao Cù Thành đã tra được biển số xe của hắn, cảnh sát cũng tham gia điều tra cùng, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, bắt được hắn chỉ còn là vấn đề thời gian sớm hay muộn, nhưng lúc ấy tôi thật sự không đợi thêm được giây phút nào nữa..."
Nói tới đây, Từ Từ Niên vuốt mặt, giọng nói có một tia run rẩy không dễ phát hiện, nhắc tới sự việc ngày đó nghĩ lại mà phát sợ.
"Chỉ cần Oa Oa vẫn ở trong tay hắn một giây, vậy càng nguy hiểm thêm một giây, người làm cha như tôi bảo vệ tốt cho nó đã không làm tròn bổn phận rồi, nếu như lại bởi vì bản thân tôi làm liên lụy nó, thậm chí khiến nó mất mạng nhỏ, đời này tôi có thể sống tiếp được sao? Oa Oa và Cù Thành là mạng của tôi, tôi không thể lấy chuyện này ra đùa."
La Tiểu Mậu vỗ vỗ bả vai cậu, nhẹ giọng nói, "Từ Niên, tôi hiểu suy nghĩ của cậu, nhưng... lúc đó cậu không chỉ có một mình, cậu thà lấy thân mạo hiểm đi cứu Oa Oa, nhưng liệu có từng nghĩ tới, lỡ như không cứu được, cái giá phải trả là ba mạng người đấy."
Từ Từ Niên gật đầu, đặt hộp cơm đã nguội sang một bên, cười khổ một tiếng, "Sao tôi lại chưa nghĩ tới chứ, nhưng khi đó không có lựa chọn nào khác nữa."
"Mục đích của Từ Tân Niên là đối phó tôi, nếu như tôi không đi, chắc chắn sẽ không giữ được mạng cho Oa Oa, nhưng nếu tôi đi chí ít nó còn có một tia hy vọng sống, tôi không thể vì Tiểu Đậu Đinh, hy sinh nó, cho nên thà chủ động ra trận còn hơn ngồi chờ ch*t. Thứ hắn nhìn trúng chẳng qua chỉ là tiền của tôi, chỉ cần tôi có thể dấy lên được lòng tham của hắn, một mực không đưa cổ phần Từ thị và Hào Đình cho hắn, trong thời gian ngắn hắn tuyệt đối sẽ không nỡ gi*t tôi, cũng sẽ không phí sức đối phó với Oa Oa, cứ như vậy chẳng khác nào tranh thủ thời gian cho Cù Thành và cảnh sát."
Bất kỳ người làm cha mẹ nào, cũng không thể chọn một trong số máu mủ mình sinh ra, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, cắt đi cái nào cũng đổ máu đầm đìa.
Người ngoài cuộc có thể tha hồ cười nhạo, nói đây là ngu ngốc... nhưng khi thật sự đối mặt với việc rời xa máu thịt, khi mạng của người thân nhất bị mất đi hay được giữ lại chỉ trong thời gian một ý nghĩ của họ, ai có thể duy trì được lý trí? Phàm là một tia hy vọng sống, ai cũng không muốn dùng một mạng đổi lấy một mạng.
La Tiểu Mậu thở dài một hơi, dùng sức vỗ vỗ bả vai bạn chí cốt, "Haizz... Số cậu chắc đen tám kiếp, mới gặp phải mối họa lớn như Từ Tân Niên, tôi nói chứ, sau cùng cảnh sát nổ súng bắn bể đầu hắn thực sự quá hời cho hắn rồi, gi*t nhiều người như thế mới chịu có một viên đạn, đáng lẽ nên bắn loạn lên cho hắn rỗ như cái rổ, sau đó lại xé nát cái gương mặt đã phẫu thuật chỉnh hình kia của hắn!"
"Tôi nói này, nếu trong tay cậu đã có giấu sẵn bản ghi âm trước khi Từ lão gia tử mất, vậy nên lấy ra sớm một chút, cho bản thân sống yên ổn, bắt hắn vào tù ăn đạn, hoặc lòng dạ độc ác hơn chút, tự tay gi*t hắn cũng không hề gì, kết quả cậu muốn làm người tốt, nhưng người xấu lại không buông tha cho cậu."
Từ Từ Niên cười lắc đầu, "Không có."
"?" La Tiểu Mậu lảm nhảm nãy giờ bỗng sửng sốt, "Không có cái gì?"
"Tôi nói, ghi âm lúc ông nội còn sống tôi vốn không có."
Lời này khiến La Tiểu Mậu ngoác to miệng, nửa ngày sau mới bật ra một câu, "Không phải chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao tôi nghe kể lúc đó cậu đã lấy bản ghi âm ra cho Từ Tân Niên nghe, giờ đột nhiên lại nói không có, vậy thứ cậu cho hắn nghe là cái gì?"
Từ Từ Niên mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một cái điện thoại đã vỡ nát be nát bét. Kiểu dáng bây giờ nhìn có vẻ đã lỗi thời, lại còn bị lửa đốt mất một nửa, vỏ ngoài đã vỡ hết rồi.
"Đây là món đồ cuối cùng ông nội để lại cho tôi, tôi vẫn luôn mang theo bên người, ngay cả bây giờ nằm viện mỗi ngày vẫn phải lấy ra xem, cậu có thể tự mình nhìn, bây giờ cái điện thoại này rốt cuộc là còn tốt hay đã hỏng."
La Tiểu Mậu nghi hoặc nhận lấy điện thoại, hý hoáy một lúc phát hiện hoàn toàn không có phản ứng, không cẩn thận dùng lực hơi lớn chút, còn suýt bóp vỡ món đồ quý báu này.
"Từ Niên, cái này... cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"
Từ Từ Niên đặt điện thoại vào lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve, hơi nhếch khóe miệng mỉm cười, "Hồi đó Đổng Phong giao cái điện thoại này cho tôi, quả thực tôi vui sướng đến không biết nên làm thế nào, một lòng cho rằng cái điện thoại này là chứng cứ cuối cùng ông nội để lại cho tôi, để tôi có thể rửa sạch được oan khuất cho bản thân, nhưng... có lúc đời người lại chó má như vậy, vào lúc lòng tôi tràn đầy vui mừng lấy được nó, lại phát hiện nó hỏng rồi, không còn sửa được nữa."
"Tôi đi qua không biết bao nhiêu tiệm sửa chữa điện thoại, nhưng không người nào có thể sửa được cái điện thoại này, năm đó nó đã bị ném thành bốn năm mảnh, còn từng bị lửa đốt, cũng đã sớm hỏng nát rồi. Tôi nghĩ rằng ít nhất con chíp bên trong có thể giữ được cũng là tốt rồi, nhưng tiếc thay con chíp cũng đã biến dạng, chưa nói đến tái hiện lại sự việc 8 năm trước, ngay cả sử dụng bình thường thôi cũng không làm được."
"Khi đó tôi rất không cam lòng, cảm thấy ông trời không thể đối xử bất công với mình như vậy, cảm thấy là do tay nghề của những thợ sửa chữa kia không giỏi, cho nên lại đi tìm Cù Thành giúp đỡ. Anh ấy làm ăn nhiều, kiểu gì cũng sẽ có mấy cao thủ điện tử nguyện ý bán mạng cho hắc đạo, khi đó Cù Thành cũng nói sẽ nghĩ tất cả biện pháp, bất kể chúng tôi phải đập bao nhiêu tiền vào cũng nhất định sửa được cái điện thoại này, đáng tiếc..."
Từ Từ Niên cười tự giễu, "Mệnh trời khó trái, thứ đã hỏng rồi thì dù là thần tiên cũng không chữa lại được, cái điện thoại này căn bản không được coi là chứng cứ tố cáo Từ Tân Niên chính là hung thủ gi*t người, đối với tôi mà nói nó chỉ là một món di vật của ông nội, không hơn không kém."
Nghe xong những lời này, La Tiểu Mậu ngây ngẩn, "Cho nên... đây chính là lý do cậu trì hoãn không gi*t Từ Tân Niên, chỉ nhốt hắn lại bắt quỳ đất dập đầu với Từ lão gia tử?"
"Đúng." Từ Từ Niên gật đầu, "Người biết chuyện này đều cảm thấy tôi do dự thiếu quyết đoán, nắm được chứng cứ không dùng, còn mưu tính cảm hóa tai họa kia, thật ra hoàn toàn không phải, bởi vì từ đầu tới cuối tôi đều không lấy được chứng cứ Từ Tân Niên gi*t người năm đó!"
"Rất nực cười đúng không?" Cậu cong khóe miệng tự giễu, "Tôi thừa nhận, tôi là người tầm thường, cũng là kẻ nhát gan. Vừa nghĩ đến vì để báo thù, sau khi tự tay gi*t ch*t Từ Tân Niên thì cả đời phải phải gánh tai ương lao tù thậm chí là tử hình, vĩnh viễn rời xa Cù Thành, Oa Oa và còn cả Tiểu Đậu Đinh nữa, tôi liền không chịu được."
"Khi đó bắt được Từ Tân Niên, mỗi đêm tôi đều tự nói với mình phải bình tĩnh, không thể để thù hận che mờ mắt. Nhưng mối thù máu của ông nội, còn có nợ máu 8 năm tôi phải gánh thay, dựa vào cái gì cứ thể bỏ qua, tôi muốn lật lại bản án cho mình, làm một người bình thường quang minh chính đại, nói với tất cả mọi người, Từ Từ Niên tôi không phải phạm nhân gi*t người! Anh không biết mỗi lần nhắc tới Từ Tân Niên, tôi muốn băm hắn thành thịt nát vứt cho ch* ăn nhiều như thế nào đâu, nhưng tôi không thể, cũng không có chứng cứ đưa hắn ra tòa án, chỉ có thể nhốt hắn lại, từ tốn bức ép hắn nhận tội, chính tay tiễn hắn lên pháp trường."
"Đáng tiếc... tôi vẫn chậm một bước, không ngờ hắn lại trốn được, trở thành tai họa lớn như vậy, ban đầu nên tự tay gi*t hắn, cùng xuống địa ngục với hắn cũng tốt hơn là tổn thương Oa Oa!"
Từ Từ Niên hối hận che nửa gương mặt, Tiểu Đậu Đinh trong bụng bởi vì tâm tình kịch liệt của cậu mà dao động lên xuống, giống như đang im lặng an ủi cậu.
Những lời này La Tiểu Mậu chưa bao giờ nghe cậu nhắc tới, cũng chưa từng nghĩ đến giữa hận thù và hạnh phúc Từ Từ Niên đã đấu tranh kịch liệt như vậy.
Một bên nghĩ đến địa ngục, một bên nghĩ đến thiên đường, cam lòng làm một tên ma quỷ bị thù hận dẫn lối, hay là làm một người tốt ôm lấy hạnh phúc, tất cả đều trong một suy nghĩ của con người, có thể vì lựa chọn này mà tổn thất rất nhiều, nhưng La Tiểu Mậu lại may mắn thay, Từ Từ Niên không vì thù hận biến thành Từ Tân Niên, cậu ấy vẫn là bạn gay tốt mà lúc đầu mình quen biết sùng bái.
"Vậy... bản ghi âm kia rốt cuộc là chuyện gì? Về sau cậu lại sửa được điện thoại sao?"
Từ Từ Niên lắc đầu, "Không, ghi âm kia là tôi làm giả."
Nhắc tới cái này trên mặt cậu lại lộ ra nụ cười, "Chủ ý này là do Cù Thành đề ra, anh ấy có vài người bạn chế tác âm tần và tổng hợp hậu kỳ rất lợi hại, dùng một chiêu này giúp những người trong con đường hắc đạo, từng làm không ít vụ làm ăn phi pháp. Chỉ cần đưa đủ tiền, họ có thể làm ra cho cậu hiệu quả cậu muốn."
"Nếu muốn khôi phục vụ án gi*t người 8 năm trước, nhất định phải tìm được người ghi lại được cảnh tượng lúc đó trước, sau đó lại dùng máy tính chế tác hậu kỳ và điều chỉnh, thêm vào âm thanh hiện trường, trên cơ bản có thể làm ra hiệu quả tương tự năm đó."
"Thần kỳ như vậy, có thể giống y đúc giọng nói gốc?" La Tiểu Mậu kinh ngạc mở lớn hai mắt.
"Cái này không ai làm được, chỉ có thể tiếp cận trình độ lớn nhất." Từ Từ Niên lấy điện thoại ra tìm đoạn ghi âm lúc trước cho Từ Tân Niên nghe, mở lên.
"Muốn chế tác giọng nói một người không khó chút nào, năm xưa khi ông nội còn khỏe mạnh đã nhận không ít phỏng vấn, Từ Tân Niên cũng từng tổ chức các loại họp báo, huống chi năm đó tôi cũng có mặt, mỗi một câu nói của bọn họ tôi thực sự nhớ cả đời, đừng nói là lặp lại, cho dù là tái diễn lại một lần cũng không vấn đề gì, có những bản mẫu này, những cao thủ này liền có thể làm được tương tự, chỉ cần không lấy giọng người thật ra so sánh, thoạt nghe rất khó phân biệt thật giả."
"Lúc ấy trong nhà kho tôi không ngừng dùng lời nói để kích thích Từ Tân Niên, sau khi ép hắn đến điên loạn, mới cố ý lấy ghi âm ra, lúc đó hắn không khác gì tên điên, hoàn toàn không phân rõ được là thật hay giả. Lại cộng thêm, tôi cũng dự đoán được hắn chắc chắn chột dạ, cho nên cho hắn nhìn thấy ảnh chụp điện thoại của ông nội trước, ấn tượng ban đầu quan trọng nhất khiến hắn tưởng cái này là thật, đánh vào tâm lý, không sợ hắn không mắc câu."
La Tiểu Mậu nghe đến sững sờ, trong nháy mắt cảm thấy Từ Từ Niên và Cù Thành thực sự không phải là người cùng một thế giới với mình, "Vậy... Vậy cậu đã ngụy tạo âm thanh, trực tiếp đưa cho cảnh sát không phải xong rồi sao, hoặc là lúc Từ Tân Niên vẫn còn ở trong tay cậu sớm cho hắn nghe, buộc hắn nói thật không phải được rồi sao?"
"Còn đợi cậu nhắc, cậu cho rằng tôi không muốn?" Từ Từ Niên thở dài một hơi, đặt một tấm đệm ra sau lưng, "Thời gian chế tạo âm thanh này rất dài, mấy ngày trước tôi mới nhận được đến tay, kết quả đúng lúc gặp phải Nhạc Chiếu bị ám sát, hại đến tôi trực tiếp vào bệnh viện, căn bản chưa kịp đi tìm Từ Tân Niên tính sổ thì hắn đã trốn thoát rồi!"
"Đm, Từ Tân Niên này quả nhiên là tên chết đi sống lại, hack game kiểu này cmn quá nghịch thiên rồi, may mà hắn bị bắn vào đầu, nếu không thật sự quá đáng sợ rồi."
La Tiểu Mậu nghe đến hãi hùng khiếp vía, cảm giác trái tim nhỏ của mình sắp không dùng được nữa.
"Cho nên, từ đầu đến cuối chính là cái bẫy cậu và Cù Thành liên thủ thiết kế. Cậu phụ trách ngăn chặn Từ Tân Niên, Cù Thành phụ trách điều động anh em bang Thanh Long ngầm bảo vệ cậu, ngoài mặt lại thông báo cảnh sát đến bắt người, thuận tiện mời Từ Kiến Quốc đến xem màn náo nhiệt này, Cù Thành không sắp xếp tay đánh lén một đạn bắn ch*t Từ Tân Niên, là vì để cho những cảnh sát kia nghe được chân tướng 8 năm trước, giúp cậu lật lại bản án cũ, cứ như vậy, một mũi tên trúng ba đích, có thể lập tức hạ được hai mối họa lớn bên người là Từ Tân Niên và Từ Kiến Quốc, đúng không?"
Từ Từ Niên buồn cười, ăn táo chua trên bàn, "Chà, cậu đột nhiên trở nên thông minh như vậy, tôi rất không quen nha."
"Xùy, trong lòng tôi không có nhiều khúc mắc như cậu và gia đình cậu, cũng không tính toán nhiều chuyện như vậy mỗi ngày, phát mệt."
La Tiểu Mậu thuận tay lấy trộm một quả táo chua của Từ Từ Niên, cắn một miếng, mơ hồ hỏi: "Tuy nhiên, tôi vẫn có chút không hiểu, cậu liên lạc với Cù Thành như thế nào? Ngộ nhỡ cậu ghi âm xong rồi, Từ Tân Niên cũng đã nói hết sự thật rồi, cảnh sát không nghe thấy thì phải làm thế nào?"
"Là chim hải âu."
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Cù Thành cầm một túi canh chua nóng hổi bước vào, hương vị đậm đà thoảng qua, đột nhiên lại khơi dậy cảm giác thèm ăn của Từ Từ Niên, "Sao anh biết là em muốn uống cái này, thơm quá, anh mua nó ở Túy Tiên lâu phải không? Đúng rồi, tại sao Oa Oa không cùng quay về với anh?"
"Mũi của em nhạy thật." Cù Thành cười khẽ, đi tới bỏ canh vào hộp cơm, "Chú Chung vừa rồi gọi điện nói nhớ Oa Oa nên anh gửi nó về. Để hai ông cháu họ chơi với nhau, anh ngoan ngoãn trở về chăm sóc vợ."
Từ Từ Niên đảo mắt lườm Cù Thành, Cù Thành dùng thìa khuấy canh, múc một thìa lên thổi thổi, đưa đến bên miệng Từ Từ Niên còn phối hợp nói "A, há miệng ra nào".
Để tránh bị mù mắt chó, La Tiểu Mậu đưa tay che mắt, lộ ra một khe hở, "Mẹ kiếp, cẩu nam nam nhà các người tưởng tôi là không khí sao? Đút nhau ăn cái gì, quá phạm quy rồi! Hai người còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu, cấm được coi tôi là không khí!"
Cù Thành bật cười, "Cậu còn muốn nghe gì nữa? Không phải nói hết cho cậu rồi sao? Là con hải âu."
Từ Từ Niên uống từng miếng một, hương vị chua chua nóng hổi, ngon thật, nâng tay chọc bụng Cù Thành, ra hiệu còn muốn uống tiếp, "Là người nào đó ngu xuẩn thả một đám hải âu, vừa nghe thấy hải âu kêu, tôi liền biết anh ấy dẫn cảnh sát đến, lúc này liền mở đoạn ghi âm, chờ Từ Tân Niên ngoan ngoãn nói ra sự thật, đến lúc đó mọi người đều nghe thấy cả, xem hắn còn chối thế nào."
"Tôi đi...... Làm sao hai người biết nơi Từ Tân Niên chờ có biển? Ngộ nhỡ hẹn là thả hải âu, nhưng xung quanh không có biển, không sợ hắn nghi ngờ sao?"
"Chúng tôi không có thỏa thuận." Hai người đồng thời lắc đầu.
La Tiểu Mậu lại sửng sốt, "Vậy hai người làm như thế nào?"
Cù Thành và Từ Từ Niên nhún vai, "Có lẽ là tâm linh tương thông."
"..." La Tiểu Mậu bị tổn thương nghiêm trọng, vì độc thân trong lòng âm thầm rơi hai hàng lệ.
Cái quái gì thế!!! Đôi cẩu nam nam này chắc chắn đang trả thù xã hội!!
"Chuyện cảnh sát nổ súng là sao? Cũng là do hai người sắp xếp?"
Cù Thành nhún vai, nở một nụ cười tự mãn, "Tôi sẽ kể cho cậu nghe, cái người cảnh sát vô tình "nổ súng" giết chết Từ Tân Niên. Tám năm trước, khi cậu ta mới tham gia công tác, gặp bang phái tôi đang chém giết, thiếu chút nữa bị chết, khi đó là tôi cứu cậu ta đấy?"
Từ Từ Niên kinh ngạc, "Anh còn có lòng tốt như vậy sao? Chậc chậc, chắc mặt trời mọc từ phía Tây quá!"
"Đương nhiên rồi, có phải không Đậu Đinh, ba của con là người tốt nên có phúc báo."
Cù Thành thuận tay xoa xoa bụng Từ Từ Niên, quay lại thấy La Tiểu Mậu gần như muốn bốc khói xanh trên đầu, thu hồi nụ cười đùa giỡn nói: "Tôi nói muốn giết Từ Tân Niên, tuyệt đối sẽ không ẩu tả, nhưng giết người cũng phải có chút kỹ xảo. Khi tôi báo cảnh sát, cậu cảnh sát này đã chủ động đến tìm tôi, vừa nghe chuyện này liền muốn giúp tôi một tay."
"Đối với một kẻ liều lĩnh bắt giữ con tin như Từ Tân Niên, khi sự an toàn của con tin bị đe dọa, cảnh sát có quyền bắn thẳng mà không cần sự chấp thuận. Do cậu ta tự mình ra tay, không chỉ có thể giết Từ Tân Niên, cậu ta cũng không phải gánh chút hình phạt nào, cùng lắm là bị phạt viết bản kiểm điểm. Tôi hiểu đạo lý này, đây là cách duy nhất để đường hoàng trút giận mà không phải lo lắng gì về sau, vì vậy tôi đã chọn tin tưởng cậu ta."
Từ Từ Niên mỉm cười, ngồi dậy vươn vai, "Lúc đó, tôi đã biết súng lục của Từ Tân Niên hết đạn rồi, nhưng hắn không biết, còn cầm súng dí vào đầu tôi, ngay từ đầu tôi đã không sợ, biết không thể chết được, cho nên tôi chỉ cần chọn lúc hắn bắt đầu tấn công tôi, để cảnh sát cho rằng tôi sắp chết, sau đó ra ám hiệu cho Cù Thành, có thể âm thầm chết hắn mà không làm liên lụy đến ai cả."
Nghe xong, La Tiểu Mậu há to miệng, sự phối hợp ăn ý của hai chồng chồng nhà này quá nghịch thiên rồi, như vậy cũng được?!
"Thực ra, tôi cảm thấy chết như vậy thì quá tiện nghi cho hắn rồi... Từ Niên, lòng cậu vẫn chưa đủ cứng rắn."
Từ Từ Niên lắc đầu, cười nửa miệng, "Hắn chết như thế nào tôi không quan tâm, điều tôi muốn là làm sáng tỏ sự thật 8 năm trước. Nếu hắn ta thực sự chết, thì chính hắn ta đốt "cao hương". Nếu hắn không chết mà trở thành người thực vật, hắn vẫn phải ngoan ngoãn vào tù, vì ở nước ta không có quy định giảm hình phạt đối với người thực vật."
Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh mở ra, A Tứ vội vàng đi vào, lau mồ hôi trên trán nói: "Anh Thành, Từ đại ca có chuyện lớn! Có một tin tốt và một tin xấu, hai anh muốn nghe tin nào trước?"
"Tin xấu." Cả hai đồng thanh trả lời.
"Cmn, tên gieo họa Từ Tân Niên kia thế mà không chết! Dù có bị đạn bắn trúng vào đầu cũng không chết, chết tiệt... Kỳ tích đều bị hắn vượt qua rồi!"
"Tin vui thì sao?" Từ Từ Niên không phản ứng dữ dội mà tiếp tục uống canh.
A Tứ bật cười ha ha, "Tin vui chính là Từ Tân Niên bị mổ sọ, toàn bộ khuôn mặt của hắn bị dập nát, cái chân què cũng thối rữa, cả người mất một lớp da, vẫn đang chảy mủ không ngừng, bây giờ hắn không khác gì một thây ma. Thảm nhất là, hắn đang ở trạng thái mất tri giác chẳng khác nào chưa chết. Cảnh sát đã truy tố hắn, tòa án ra phán quyết, hoãn án tử hình, giam tù chung thân, nơi chấp hành là ở Khu Ba nhà tù Mông Sơn, nơi ấy tình cờ là nơi Từ đại ca và anh Thành gặp nhau."
"Đó là chỗ cá lớn nuốt cá bé. Tên đần độn Từ Tân Niên kia mà vào thì nhất định sau này mông nở hoa. Không nói tới mặt, ít ra hắn vẫn còn có cái mông đẹp, hắn thích câu dẫn đàn ông như vậy. Lần này, đoán chừng sẽ hoàn toàn thỏa mãn, ha ha ha."
A Tứ mặt mày hớn hở nói, như thể đang thông báo một tin tức nóng hổi.
Từ Từ Niên sững sờ một lúc, không ngờ mọi chuyện lại biến chuyển như vậy, hóa ra trên đời này thật sự có cái gọi là nhân quả báo ứng.
===============================