Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ
Đèn trong phòng tiệc mờ ảo, khúc nhạc du dương vang lên, ánh đèn chiếu lên trên thảm đỏ, lúc này ngoài cửa đốt lên mười tám cây pháo treo, những mảnh vụn màu đỏ bay đầy trời, mọi người đều hướng mắt về phía thảm đỏ, người nào người nấy cũng hét lớn gọi tên:
"Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc!"
Hàng trăm người đều cùng hô tên một người, khuôn mặt ai cũng nở nụ cười, quang cảnh vô cùng hoành tráng. Lúc này, một bóng người áo trắng được các anh em của bang Thanh Long vây quanh trên thảm đỏ, cả sảnh tiệc vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Đứng trên sân khấu, Cù Thành nhìn Nhạc Chiếu được các anh em yêu thương từ xa, khóe miệng luôn nhếch lên, cầm micro lên gõ hai cái, khắp nơi liền im lặng, "Tiểu Nhạc, mau tới đây, yến tiệc sắp bắt đầu rồi."
Trên tấm thảm đỏ dài có ba cái thau đồng, bên trong là những cục than đỏ nóng rực đang bập bùng lên những tia lửa.
Nhạc Chiếu đứng ở cửa, nhìn Cù Thành đang đứng ở bên kia thảm đỏ mà không khỏi đỏ mặt, bị một đám người thúc giục đẩy lên.
"Nhạc Nhạc, mau bước qua chậu than đi. Nếu bước qua sẽ đại cát đại lợi, mấy chuyện xui xẻo đều bay hết!"
"Đúng đó Nhạc Nhạc, anh Thành vẫn đang đợi em ở đằng kia, bước qua ba cái chậu than rồi, các anh em đêm nay còn muốn cùng em không say không về nữa!"
Một đám người náo nhiệt ồn ào, Nhạc Chiếu nhếch khóe miệng, "Mấy tên khốn các anh, rốt cuộc là giúp em đón gió tẩy trần hay là tới uống rượu, lát nữa xem em uống chết mấy người!"
Cậu ta bước qua chậu than bằng một chân, mọi người đứng hai bên thảm đỏ bắn pháo mừng, những dải đầy màu sắc rải rác trong sảnh tiệc rực rỡ đáp xuống bộ đồ trắng của Nhạc Chiếu, ngay lúc này ánh mắt của mọi người cả Cù Thành đều đổ dồn vào cậu ta, điều đó khiến cậu ta hiểu rằng mình hoàn toàn xứng làm nhân vật chính của đêm nay, nhất thời cảm xúc dâng trào, lòng bàn tay kích động đến đổ mồ hôi.
Một cái, hai cái, ba cái...... Sau khi bước qua ba cái chậu than, cậu ta đã đứng ở trước mặt Cù Thành, toàn hội trường vang lên vỗ tay nhiệt liệt.
Cù Thành mỉm cười đỡ bả vai Nhạc Chiếu, để cậu ta đứng sánh vai với mình, nâng ly với mấy trăm anh em dưới khán đài, "Mừng Tiểu Nhạc về nhà! Chúc Tiểu Nhạc thân thể khỏe mạnh!"
Tuy rằng lời này là nói với tất cả mọi người, nhưng ánh mắt của Cù Thành vẫn không ngừng đặt trên người Nhạc Chiếu, làm cho Nhạc Chiếu cảm thấy những lời này là nói với một mình mình, ngay cả giọng điệu quen thuộc và thân thiết cũng khiến cho lỗ tai cậu ta nóng lên, tim đập nhanh.
"Nhạc Nhạc, mừng em về nhà! Chúc Nhạc Nhạc thân thể khỏe mạnh! Cạn ly!"
Người trong toàn hội trường cùng nhau nâng ly, chất lỏng màu đỏ vì hành động hào hùng vạn trượng mà đổ ra ngoài, âm nhạc trong phòng tiệc nhất thời trở nên sôi động, đẩy bữa tiệc đón gió tẩy trần đến cao trào.
Nhạc Chiếu nâng ly với mọi người, nhấp một ngụm tượng trưng, đôi mắt xinh đẹp từ từ nhìn xuống mọi người dưới khán đài, nhìn họ rót rượu đỏ vào bụng từng giọt, bàn tay đút trong túi chậm rãi nắm chặt và nở một nụ cười mãn nguyện.
Một chút nữa thôi...... Chỉ thiếu một chút nữa là cậu ta lập tức thành công, thật sự sắp đợi không kịp rồi.
Sau khi làm lễ tẩy trần, đại tiệc chính thức bắt đầu, hàng trăm anh em tập trung trước mỗi bàn, uống đầy rượu vang vào bụng, cầm đ ĩa ăn uống thỏa thích, nhất thời nước miếng và cặn thức ăn bay tứ tung, rõ ràng là khung cảnh tao nhã, nhưng đã bị nhóm người này làm cho có chút lưu manh.
Cù Thành đứng bên cửa sổ, chậm rãi nhấm nháp ly rượu, theo thói quen lấy điện thoại di động ra rồi hắn nhớ rằng điện thoại của mình vừa bị đổ rượu vang, không dùng được nữa.
"Anh Thành, anh có vội không?" Nhạc Chiếu đi tới gần hắn, đưa điện thoại di động của mình rồi nói: "Nếu anh có việc gấp thì cứ dùng của em trước."
Cù Thành cười lắc đầu, "Không có gì gấp, anh chỉ muốn gọi điện thoại cho Từ Niên, hôm nay em ấy đi bàn công việc, đã hơn mười giờ rồi mà em ấy vẫn chưa gọi cho anh nên thấy hơi lạ."
Nhạc Chiếu gật gật đầu, cười nói, "Anh Thành, không nhìn ra anh lại là người sến súa như vậy, mới một ngày không gặp đã không nhịn nổi liên tục gọi điện đòi mạng? Có A Tứ đi theo sẽ không có việc gì, anh lo lắng quá rồi."
Cù Thành bật cười, không nhận điện thoại của cậu ta, "A Tứ hôm nay phải chuẩn bị yến hội, không đi theo Từ Niên, nhưng mà em nói đúng, điện thoại không gọi thì thôi vậy, để em ấy khỏi chê anh là tính gà mẹ."
Nhạc Chiếu cười nhìn Cù Thành rót thêm một ly rượu vang rồi nói, "Nhắc mới nhớ, A Tứ đâu? Bữa tiệc đã bắt đầu rồi, sao em vẫn chưa thấy anh ấy?"
Nhắc tới đây Cù Thành khẽ nhíu mày, lúc trước hắn sắp xếp A Tứ ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, kết quả đến bây giờ yến hội mở màn hắn cũng không xuất hiện, nhưng thật sự là có chút kì lạ, nghĩ đến đây hắn vẫy tay với một tên đàn em ở phía sau, thấp giọng nói, "Đến phòng bếp kêu A Tứ ra đây, nói tôi có chuyện tìm cậu ta."
Đàn em gật gật đầu xoay người rời đi, không bao lâu sau, A Tứ từ sau bếp chạy chậm ra, cung kính đứng trước mặt Cù Thành, "Anh Thành, anh tìm em ạ?"
Cù Thành "Ừ" một tiếng, nhìn hắn một cái lại liếc mắt nhìn đám đông ồ ạt náo nhiệt trong phòng tiệc, giọng mang ý cười nói, "A Tứ, bữa tiệc hôm nay cậu chuẩn bị không tồi, vất vả cho cậu rồi."
A Tứ lắc đầu, "Đây đều là việc em nên làm, anh Thành quá khen rồi."
"Được rồi, đừng khiêm tốn, cậu đã làm rất tốt chuyện này, tôi rất hài lòng. Đừng chỉ tập trung vào công việc, ra ngoài tụ tập với mấy anh em khác đi, ăn uống rồi nghỉ ngơi."
"Cảm ơn anh Thành, em không mệt." A Tứ tất cung tất kính cúi đầu, "Sau bếp bên kia còn có vài món chưa mang ra, rượu vang đỏ cũng không nhiều lắm, em làm nhanh xong ăn cơm cũng không vội."
Cù Thành cười cười, giơ tay vỗ bờ vai của anh ta, để lộ vài phần tin cậy tươi cười, hé miệng vừa muốn nói chuyện, lại đột nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng "rầm", sau đó người đứng ở bên cạnh Nhạc Chiếu đột nhiên té xỉu trên mặt đất, ly thủy tinh trong tay lập tức vỡ thành mấy mảnh.
Không ai để ý tới sự thay đổi này, khi Cù Thành dang tay ra định đỡ người kia, ngoài sảnh tiệc bỗng truyền đến tiếng đổ vỡ, sau đó vài người che trán kêu r3n đau đớn rồi ngã xuống đất bất tỉnh.
Toàn trường nhất thời yên lặng mấy giây, sau đó loạn cào cào lên, lúc tất cả mọi người vẫn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, càng ngày càng nhiều người ngã xuống, người nọ nối tiếp người kia, thậm chí còn có người bắt đầu không ngừng co giật, miệng sùi bọt mép, một lúc sau sắc mặt xanh tím, hoàn toàn chưa kịp nói tiếng nào đã ngã ra đất, sống ch*t không rõ.
"Gọi xe cứu thương! Lập tức gọi 120! Trúng... trúng độc rồi!"
Có người hét lên chói tai, nhưng chưa nói được hết câu đã không chống đỡ được ngã xuống đất.
Con ngươi Cù Thành co rút kịch liệt, ánh mắt lập tức vặn vẹo dữ tợn, hắn vươn ta đỡ một người anh em ở gần đó dậy, người kia đã ngất xỉu, khóe miệng còn sùi bọt trắng, sờ lên cổ, ngay cả động mạch chủ cũng không đập!
Chết tiệt!
Hắn chửi to một tiếng, hất tung tất cả thức ăn ở bàn bên cạnh xuống đất, đủ loại món ngon và rượu vang trộn lẫn với nhau, tỏa ra mùi nồng nặc, nhưng lúc này không hiểu sao lại khiến người khác hãi hùng khiếp vía.
Cù Thành cầm lấy một cái thìa, tức khắc đưa vào trong họng để gây nôn, nhưng đồ ăn sớm đã vào bụng, lúc này đây chỉ nôn ra mấy ngụm nước chua, mắt tối sầm lại, đầu vang ong ong, đầu gối lập tức khuỵu xuống đất.
"Anh Thành!"
Tất cả xảy ra quá nhanh, chỉ trong mấy giây, mấy trăm anh em của bang Thanh Long vậy mà đã bất tỉnh hơn một nửa, còn lại mấy người thoi thóp cũng hoàn toàn không đứng lên được, nhất thời cả đại sảnh bữa tiệc chỉ có một mình A Tứ vẫn đứng, hắn nhìn anh em ngã dưới chân, sững sờ trong chốc lát.
Sắc mặt A Tứ trắng bệch, chỉ sửng sốt vài giây sau đó phản ứng lại, bước một bước, vừa muốn nhào về phía Cù Thành, một họng súng đen ngòm lại đột nhiên chĩa trước mặt hắn.
"Anh... anh Thành?!"
A Tứ không dám tin đứng cứng ngắc tại chỗ, còn Cù Thành đang nửa quỳ trước mặt anh lại một tay chống lên đất, một tay cầm súng, sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn anh.
"A Tứ, hóa ra kẻ phản bội đúng là cậu."
A Tứ lảo đảo một chút, lập tức phản ứng lại, tia huyết sắc cuối cùng trên mặt trong nháy mắt biến mất, "Anh Thành... em không phản bội anh."
Anh ta muốn đi đến đỡ Cù Thành dậy, nhưng một viên đạn nổ "bùm" một tiếng bên chân anh ta, gạch dưới chân vỡ thành mấy mảnh.
Cù Thành chưa ăn được bao nhiêu, cũng chỉ nhấp một chút rượu vang, cho nên trúng độc không quá nặng, hắn vịn vào tường chầm chậm đứng dậy, nhìn toàn bộ các anh em nằm thành vùng ở sảnh tiệc, thấp giọng nở nụ cười, trong tiếng cười này mang theo trầm khàn và phẫn nộ không cách nào khống chế, "A Tứ, cậu có nhớ bản thân đã đi theo tôi từ năm bao nhiêu tuổi không, hả?"
Giọng nói của hắn không ổn định, nhưng hắn vốn chính là một con mãnh thú nguy hiểm bất chấp sống ch*t, cho dù là bị thương vẫn có thể ngoan cường đứng lên.
A Tứ chưa từng thấy Cù Thành dùng ánh mắt lạnh lùng vô tình như vậy nhìn mình, nhất thời môi cũng run rẩy, "Anh Thành, anh tin em! Cả đời này của em không thể nào phản bội anh!"
"Đoàng" lại một phát đạn nữa b ắn ra, sượt qua gò má A Tứ: "Trả lời tôi!"
"Mười sáu tuổi..." A Tứ hít một hơi, lòng như lửa đốt, "Anh Thành bây giờ anh vô cùng nguy hiểm, em đưa anh đi bệnh viện trước, anh tin em, sẽ không hại anh!"
Anh ta tiến lên muốn đỡ Cù Thành, lại bị trúng một đấm, trong miệng lập tức ứa máu.
"Mười sáu tuổi... Ha ha ha... Hóa ra đã tám năm rồi, tôi đã nuôi cậu tám năm, kết cục nuôi ra một con sói ăn cây táo rào cây sung." Giọng nói của Cù Thành không nhanh không chậm, nếu không phải thỉnh thoảng th ở dốc, gần như không có người nhìn ra hắn đã trúng độc.
A Tứ trăm miệng khó cãi, hai mắt đỏ ngầu, gào to, "Anh Thành việc này thật sự không phải là em làm! Trong bang chắc chắn có nội gián, có phải anh bị lừa rồi...a!"
Cù Thành đạp một cước lên ngực anh ta, A Tứ phản kích theo bản năng, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Cù Thành đang trúng độc, cả người anh ta giống như điên cuồng, không ngừng vùng vẫy, lúc này đột nhiên bị dí một khẩu súng lạnh lẽo lên huyệt thái dương.
"Không phải cậu làm? Hôm nay toàn bộ đồ ăn, rượu của bữa tiệc là do cậu chuẩn bị, cậu nói với tôi cậu không liên quan đến những thứ này?!"
Cù Thành choáng váng, có tiếng gào thét như tiếng nổ vang lên không ngừng truyền đến bên tai, hắn cố gắng kiềm chế cơn đau giữ chặt A Tứ lại, cười lạnh nói, "Tôi nói, sao cậu lại thà ở trong phòng bếp, cũng không chịu tham gia yến tiệc, mời cậu ăn cái gì anh cũng ra sức từ chối, thì ra... thì ra là chờ đến lúc này."
"A Tứ, nhớ trước đó tôi đã nói với cậu những gì không? Tôi đã chọn tin cậu lần cuối, giờ cơ hội cuối cùng này cậu đã sử dụng hết rồi."
A Tứ hít sâu một hơi, môi run lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, "Đúng... Em biết, giờ em nói gì anh cũng không tin, trong đồ ăn và rượu vì sao lại có độc, em thật sự không biết... Anh Thành, anh có thể xem camera giám sát, có thể đến phòng em kiểm tra, nếu em có nói dối nửa lời sẽ chết không được tử tế!"
Cù Thành cười khẽ, thanh âm khàn khàn giống như chứa đầy cát, "Cậu cho rằng, chỉ vì chuyện này mà tôi nghi ngờ cậu sao?"
Họng súng ép tới gần, ma sát da bên thái dương A Tứ, "Trước đó Nhạc Chiếu bị bang Khôn phục kích, những người có thể điều xe mà không cần bất kỳ thủ tục nào chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, trong đó bao gồm có cậu."
"Lúc đó tôi vẫn còn chưa nghi ngờ gì đến cậu, có điều sau đấy..."
Khẩu súng lạnh lùng vỗ vào mặt A Tứ, "Từ Tân Niên trốn thoát, tất cả mọi người có mặt ở đó đều nói, trước khi A Vĩ chết, cậu có gọi điện cho cậu ta, lúc đó mọi người đều chỉ vào cậu. Tôi vẫn không tin, tôi vẫn luôn coi cậu như em trai ruột của mình, nên tôi không nói gì, vẫn để cậu ở lại trong bang."
Những lời này vừa nói ra, nước mắt của A Tứ gần như rơi xuống, anh ta run rẩy khàn giọng nói: "Anh Thành... Em bị vu oan, anh và anh Từ là người thân duy nhất của em, em sẽ không làm ra loại chuyện không bằng cầm thú như vậy, tại sao anh lại không tin em?"
"Được, tôi muốn tin cậu, nhưng cậu cho tôi một lý do để tôi tin cậu đi." Cù Thành cười chua xót, trong giọng nói kèm theo sự tức giận và đau lòng không thể che giấu, "Có nhiều chuyện liên quan đến cậu như vậy, tôi có thể coi là trùng hợp, còn hôm nay thì sao? Cậu cho rằng, tại sao tôi lại nói muốn tin tưởng cậu một lần cuối cùng?"
"Đó là bởi vì, tôi muốn cho cậu một cơ hội cuối, cho cậu có cơ hội để quay đầu lại, đừng ép tôi phải ra tay với cậu, nhưng cậu đã làm gì? A Tứ, cậu đã làm gì!?"
Cù Thành túm lấy cổ áo A Tứ, đẩy anh ta cái "rầm" vào bức tường bên cạnh, chĩa súng vào anh ta, "Trước ngày hôm nay, tôi đã có bằng chứng phản bội của cậu. Trong lúc lục soát phòng cậu, đã phát hiện ra ghi chép cậu liên hệ qua lại với bang Khôn, cũng như thời gian, địa điểm của mỗi hành động, điều này hoàn toàn phù hợp với những vụ việc trước đây của Nhạc Chiếu và Từ Từ Niên! Nhiều bằng chứng trước mặt như vậy, cậu vẫn còn muốn nói dối?!"
A Tứ run lên, trợn to hai mắt, "Không thể nào! Chuyện này không thể nào! Em không quen biết ai hết, làm sao có thể liên hệ với bọn họ! Anh kiểm tra camera giám sát ở hành lang phòng em đi, chắc chắn có người vu oan giá họa cho em, chỉ cần tìm được người đó, em dám trực tiếp đối mặt với hắn ta —"
"Đoàng!"
Tiếng súng vang lên, khói thuốc từ nòng súng bốc ra, một viên đạn bắn thẳng vào cơ thể A Tứ một cách tàn nhẫn.
Thân thể của A Tứ bị lực va chạm cực lớn đẩy mạnh ra, đụng vào bức tường phía sau rồi bật ngược trở lại, máu từ trong lồ ng ngực lập tức tuôn ra, vết máu lớn nhuốm đỏ tựa như đóa hoa to lớn trên áo sơ mi trắng, máu càng chảy càng nhiều. sự lan tràn không thể kiểm soát được, A Tứ nhìn Cù Thành với vẻ không thể tin nổi, không nói được lời nào.
Cù Thành nhắm mắt, hạ cánh tay xuống để che đi ánh mắt sâu thẳm khó dò trong mắt mình.
A Tứ từ từ gục xuống trước mặt hắn, vừa ngã quỵ xuống, chưa đến một lúc sau máu trên ngực hòa thành một vũng máu trên mặt đất...
Cù Thành quay người lại, không nhìn anh ta nữa, loạng choạng nhặt chiếc điện thoại anh em nào đó đánh rơi trên đất, dự định gọi xe cấp cứu, miệng châm chọc cười khẽ, giọng nói mang theo run rẩy cùng chua xót, "Ha... Thật đúng là không nghĩ tới... Ha ha. "
Cả người như bị rút hết sức lực, hắn đứng không vững ngã xuống đất, vịn tường để không làm chính mình té ngã, nhìn không rõ màn hình điện thoại, trong mơ hồ ấn phím số 1, 2...
Ngón tay phải dùng hết sức mới chạm được tới phím số 0, vừa định ấn xuông, sau gáy hắn chợt lạnh, một nòng súng tối đen đột nhiên chĩa vào đầu hắn.
"Anh Thành, em cũng không ngờ sẽ như vậy."
Giọng nói trong trẻo mang theo nụ cười đắc ý, Cù Thành chậm rãi quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy Nhạc Chiếu đang đứng phía sau mình, người đáng lý đã ngất xỉu.
Khuôn mặt Nhạc Chiếu rạng rỡ dưới ánh đèn pha lê, giống như người chiến thắng từ trên cao nhìn xuống kẻ chiến bại là Cù Thành.
Lúc này, Cù Thành biết cơ hội mình chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng đã đến, hắn không nói, gục đầu xuống như không còn sức lực để phản kháng, không ai chú ý tới nụ cười đắc chí vì kế hoạch đúng như dự tính thoáng hiện trên khóe miệng hắn.
==================================