Chương :
“Lan Lâu công chúa, lại là cô!” Lúc này Họa phi lên tiếng nói, bà ta đau lòng: “Mai phi có lòng tới chúc phúc cô, còn chạm ly với cô, cô có phải sớm đã sớm bôi thuốc sảy thai lên miệng cốc, sau đó thừa dịp lúc Mai phi chạm cốc với cô truyền thuốc sảy thai đến trên ly của Mai phi hay không? Lan Lâu công chúa, cô Lêi chết cái thai trong bụng em Mai phi rốt cuộc là có ý gì?”
Hiện tại Lê Hương bị bao vây, tất cả mọi người nhìn cô chằm chằm, Họa phi còn gây sự chất vấn cô, gương mặt nhỏ tuyệt sắc kia của Lê Hương cũng không nhắc lên sóng lớn, đôi mắt trong vắt cô nhìn Họa phi, cảm thấy buồn cười câu môi đỏ mọng: “Phải ha, vậy Họa phi cảm thấy rốt cuộc tôi có ý gì nha?”
Lê Hương không trả lời mà hỏi lại, đối mặt với tình huồng đột phát lại không chút hoảng loạn, vẻ bình tĩnh kia làm cục diện toát ra nhàn nhạt phong hoa, không nói mà uy, thậm chí ngay cả Họa phi cũng lập tức bị cô làm kinh hãi.
Họa phi rất nhanh đã hoàn hồn, hiện tại chuyện đã chắc chắn, bà ta sao có thể để Lê Hương chạy trồn chứ?
“Lan Lâu công chúa, cô rắp tâm cái gì trong lòng cô rõ ràng nhát, thai song sinh trong bụng Mai phi là vương tự với Hoa Tây Châu chúng tôi, điềm lành hiện ra, hiện tại cô mang đến cho chúng ta điềm dữ, chẳng lẽ là muốn gợi lên mâu thuẫn giữa hai nước sao?”
Lời này của Họa phi vừa rơi xuống, mọi người bừng tỉnh đại ngộ, “Trời ạ, lẽ nào lần này Lan Lâu công chúa tới Hoa Tây Châu chúng ta, là mang theo âm mưu không thể cho người biết được?”
“Có phải các người đã quên ân oán giữa Hoa Tây Châu chúng ta và Lan Lâu Cổ Quốc rồi hay không? Lan Lâu Cổ Quốc là hận thấu xương Hoa Tây Châu chúng ta.”
“Quân vương, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, mau bắt Lan Lâu công chúa lại đi! Muôn ngàn lần không thể để cho cô ta lại về Lan Lâu, đây là thả hổ về rừng, vô cùng hậu hoạn.”
“Đúng vậy, cô ta dám tàn hại vương tự, chúng ta để cô ta lấy mạng đổi mạng, đây cũng tính là cảnh cáo Lan Lâu Cổ Quốc!”
Mọi người nhao nhao muốn bắt Lê Hương lại.
Thượng Quan Đẳng nhìn Lê Hương: “Lan Lâu công chúa, lá gan cô thực sự là quá to, rốt cuộc có đặt Hoa Tây Châu và ta vào mắt không? Ở trên địa bàn của ta mà cô cũng dám động thủ với Mai phi, sẽ không nghĩ đến có đến mà không có về?”
Lê Hương nhếch môi, cô nhìn Thượng Quan Đảng, giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng nói thanh lệ nhưng mang nhịp điệu mạnh mẽ: “Thượng Quan quân vương, nếu như tôi nói chuyện Mai phi không liên quan gì tới tôi, ông sẽ tin sao?”
Lúc này Thượng Quan Húc đứng dậy, đứng ở bên người Lê Hương: “Phụ vương, con tin tưởng Lan Lâu công chúa, chuyện này tuyệt đối không phải do cô ấy làm.”
Thượng Quan Đẳng lúc này phát tay áo: “Húc Nhi, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, con còn muốn che chở Lan Lâu công chúa lòng dạ rắn rết này sao, tuy là hôm nay là lễ đính hôn của các con, thế nhưng con bây giờ nên vì đại nghĩa diệt thân!”
Thượng Quan Khải đang chờ Thượng Quan Húc nhảy ra, đêm nay Lê Hương chạy không được, gã chắc chắn muốn trói Thượng Quan Húc và Lê Hương lên một con thuyền rồi nhấn chìm!
Thượng Quan Khải liền nói ngay: “Cửu Lăng vương, anh rốt cuộc đã bị sắc đẹp của Lan Lâu công chúa mê mẫn tâm trí, hay là nói, anh và vị Lan Lâu công chúa này là cùng một thuyền?”
Lời này vừa rơi xuống, ánh mắt mọi người nhìn Thượng Quan Húc cũng rất vi diệu.
Thượng Quan Húc nói thằm bên tai Lê Hương: “Lan Lâu công chúa, tôi đặt cược tất cả lên cô rồi đấy, kế tiếp phải xem chính cô rồi.”
Lê Hương nhướng chân mày lá liễu tinh xảo, cũng không sốt ruột lên tiếng.
Lúc này đột nhiên truyền tới một giọng nói ngân vang như chuông bạc: “Lão Thượng Quan Đẳng kia, tôi có lòng gả con gái cho con trai ông, ông lại đối xử với con gái tôi như thế, xem ra con dâu này ông không cần nữa đúng không?”
Người nào?
Trong lòng Thượng Quan Đằng mạnh mẽ chắn động, hắn quay đầu, hắn thấy được… Lâm Thủy Dao!