Chương :
Họa phi lúc này mới chú ý tới phía sau Lê Hương còn có một người, là một đứa nha hoàn.
Nha hoàn kia chậm rãi ngắng đầu lên.
Con ngươi Họa phi co rụt lại, nhanh chóng nhận ra: “Cô, cô là nha hoàn Tiểu Lan bên người Mai phi, tại sao lại ở chỗ này, cô là người của Lan Lâu?”
Nha hoàn kia vạch mặt nạ da trên mặt, lộ ra mặt thật: “Họa phi, tôi không phải Tiểu Lan, tôi là nữ quan Tình Nhi bên cạnh công chúa điện hạ.”
Họa phi chắn động, rất nhanh bà ta hiểu ra tất cả, Tình Nhi này giả trang thành nha hoàn bên người Mai phi đi xúi giục Mai phi, thì ra là thế.
Lê Hương chậm rãi nhéch đôi môi đỏ mọng: “Họa phi, người có lòng tham sẽ không bao giờ thấy đủ, Mai phi mang thai song sinh, bà tưởng cô ta còn có thể tùy ý bà khống chế? Tôi chẳng qua là bắt được điểm này, phóng đại nhân tính ghê tởm ra thôi.”
“Ha ha ha…” Họa phi đột nhiên bật cười: “Lan Lâu công chúa, thì ra cô am hiểu chơi tâm, ván này tôi thua tâm phục khẩu phục, song, cô cho rằng cô thắng?”
Họa phi lộ ra nụ cười quỷ dị.
Lê Hương tiến lên hai bước, đi tới cạnh Họa phi: “Họa phi, vậy bà xuất ra bản lĩnh xuất chúng cho tôi xem thử đi, bằng không tôi thực sự sẽ coi thường Giao Nhân tộc các người, năm đó Giao Nhân tộc chính là hạng người thấp kém tỉ tiện, bị tổ tiên Lan Lâu của tôi đạp tan sơn hà của các người, mấy năm nay các người kéo dài hơi tàn mệt chết rồi nhỉ? Các người tốt nhất nên trốn đi, đừng để tôi tìm ra bọn ngươi!”
“Cô!” Họa phi phát cáu nghẹn lời, bà ta rốt cuộc biết mục đích Lê Hương tới là cái gì, cô là khoe khoang thành tích, tới nhìn kẻ bại trận là bà ta, công khai tuyên chiến.
Họa phi, tôi còn có việc, không tán gẫu với bà nữa.” Nói xong Lê Hương liền mang theo Tình Nhi xoay người rời đi.
Họa phi cứng đờ tại chỗ, bà ta ác độc nhìn chằm chằm bóng lưng Lê Hương biến mắt, bà ta không bại, bà ta sẽ không thua, một ngày nào đó bà ta muốn Lê Hương, Lâm Thủy Dao và Lan Lâu Cổ Quốc diệt vong!
Tiệc đính hôn thuận lợi kết thúc, dựa theo tổ ché, kế tiếp chính là đến chùa miều từ đường của vương cung tế bái.
Lê Hương thay một bộ quần áo, sau đó theo Thượng Quan Đẳng Thượng Quan Húc đi tới từ đường.
Từ đường ở phía sau vương cung trên ngọn núi cao sừng sững, bên trong thờ phụng tất cả bài vị tổ tiên bao năm qua của Hoa Tây Châu, trang nghiêm thần thánh.
“Húc Nhi, Lan Lâu công chúa, nơi này là trọng địa, hai con đừng chạm vào vật, tiền lên đốt nén hương cho tổ tiên đi!”
Thượng Quan Đằng nói.
Có người làm nữ cầm hai nén nhang tới, Lê Hương nhận một nén nhang ở trong tay, cô đứng ở trước mặt đống bài vị này, đôi mắt trong vắt xẹt qua trên từng bài vị, cô không biết những quân chủ đạp trên xác thịt tổ tiên Lan Lâu, trong lòng có từng từng thấy chút hổ thẹn nào không.
“Bái.” Lúc này có người hô.
Lê Hương cằm hương, rất cung kính xá một cái, trong lòng cô nghĩ, thưa các vị tổ tiên, Lan Lâu Lê Hương ở chỗ này, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn!
Lê Hương và Thượng Quan Húc tiến lên, cắm hương vào trong lư hương, tế bái kết thúc mỹ mãn.
Thượng Quan Đằng cũng không tính nán lại đây: “Húc Nhi, Lan Lâu công chúa, chúng ta bây giờ liền khởi hành trở về đi.”
“Vâng phụ vương, Lê Hương, chúng ta đi thôi.” Thượng Quan Húc nói.
Lúc này Lê Hương đột nhiên sờ sờ: lỗ tai của mình: “Ôi bông tai của em bị rớt một cái, hình như rớt ở phía trước rồi, em đi nhặt một chút.”