Chương :
Ngũ quan anh tuần của Mạc Tuân lạnh lùng, anh dùng lực bắt lại tay cô, cố gắng kéo cô lên: “Câm miệng!”
Lúc này bùn đất bên chân Mạc Tuân cũng bắt đầu giãn ra, rất rõ ràng nơi đây không thể chống đỡ trọng lượng hai người, tiếp tục như vậy nữa, anh chẳng những cứu cô không được, còn có thể ngã xuống cùng một.
Lê Hương run mắt nhìn vực sâu vạn trượng phía dưới: “Mạc Tuân, anh buông tay ra đi!”
Mạc Tuân mím môi thành đường thẳng trắng bệch, anh cắn răng nói: “Lê Hương, tai cô điếc à, tôi nói cô câm miệng!”
Đây không phải người đàn ông dịu dàng!
Lê Hương chậm rãi cong môi, đôi mắt trong vắt tràn đầy gương mặt Mạc Tuân thời khắc này, dù là ba năm trước hay là ba năm sau, mỗi một lần cô gặp nguy hiểm, anh đều sẽ ở cạnh cô.
Tuy là anh đã từng đến trễ, nhưng chẳng bao giờ vắng mặt.
Hóc mắt Lê Hương dâng lên một tầng hơi nước trong suốt, cô giơ bàn tay khác gỡ từng ngón tay của anh ra.
Con ngươi Mạc Tuân co rụt, đã nhận ra ý đồ của cô: “Lê Hương, cô làm cái gì đó?”
Lê Hương gỡ từng ngón tay thon dài đang nắm chặt tay mình ra, giữa làn nước mắt dâng lên ý cười sáng chói: “Mạc Tuân, rốt cục tôi có thể thoát khỏi anh, hãy yêu thương Dịch Dịch, quên tôi đi!”
Cổ tay mảnh khảnh nhanh chóng tụt khỏi từ bàn tay anh, Lê Hương trực tiếp rơi thẳng xuống.
“Lê Hương!”
Mạc Tuân gầm nhẹ một tiếng, nhìn thân ảnh cô biến mắt ở vực sâu vạn trượng, anh chỉ cảm thấy khóe mắt, đuôi mắt mình nhanh chóng dâng lên tầng máu đỏ tươi.
Bên tai cứ mãi vang vọng câu cuối cùng của cô kia, Mạc Tuân, rốt cục tôi có thể thoát khỏi anh!
Thì ra, cô vẫn muốn thoát khỏi anh, đến chết vẫn không thôi.
Mạc Tuân cảm giác mình thực sự nực cười, sau lần từ biệt ở Vân Hải, anh đã có gắng quên cô đi, thế nhưng, anh không quên được.
Anh biết cô sẽ đến từ đường, nơi đây hung hiểm vạn phần, cho nên anh cũng đi theo.
Anh hận cô như vậy, khắc cốt minh tâm.
Thế nhưng, anh lại yêu cô như vậy, tình khảm vào xương.
Đã từng có bao nhiêu hận liền có bấy nhiêu yêu, Mạc Tuân cảm thấy cả trái tim đều trống rỗng, nếu như… trên thế giới này không có Lê Hương, vậy anh…
phải sống như thế nào?
Không có Lê Hương, Mạc Tuân, sẽ là cái dạng gì?
Một cảm giác khủng hoảng và tuyệt vọng lan ra từ đáy lòng, nháy mắt nuốt chửng anh.
Mạc Tuân thả người, theo sát nhảy xuống.
“Thiếu chủ!”
Phía trên bạo phát ra tiếng kinh hô.
Lê Hương rơi xuống, thân thể không trọng lượng khiến xương cốt tứ chỉ dâng lên nổi hoảng sợ bắt an.
Cô cứ như vậy rơi chết ư Lê Hương ngước mắt, nhìn bầu trời đầy sao, cô vẫn chưa muốn chết, cô còn rất nhiều chuyện chưa làm xong.