Chương :
Ngước mắt nhìn thoáng qua người đàn ông, phía sau lưng anh có vết thương nên lót một cái nệm mềm cao cao, cả người đang trong tư thế nằm.
Khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, trên trán còn toát mồ hôi lạnh, đọng xuống hàng mi đang yên tĩnh rũ xuống, anh hiện tại thật đúng là trong veo, thanh tú lại quyến rũ.
Cô ngược lại sinh ra ý tưởng muốn bắt nạt anh.
Đệ nhát tài phiệt toàn cầu, một Mạc Tuân cường thế bá đạo như vậy, lại có ngày này, rơi xuống trong tay cô.
Lê Hương nâng khuôn mặt diễm lệ lên, sau đó vươn tay nắm hàm dưới kiên nghị của anh lên: “Làm gì à?
Đương nhiên là… làm anh chứ gì?”
Ánh mắt Mạc Tuân trầm xuống, anh cảm thấy môi mình khô cần, liền vươn lưỡi liếm môi mỏng: “Lặp lại lần nữa, hửm?”
Lê Hương nghịch ngợm nháy mắt: “Anh bảo thế thì tôi sẽ lập lại lần nữa à, tôi không cần sĩ diện nữa sao?”
“Ha.” Mạc Tuân sâu kín chăm chú nhìn cô, từ trong cỗ họng bật ra tiếng cười nhẹ khàn khàn.
Lê Hương tê cả da đầu, tuy anh bệnh, thế nhưng người đã thắm nhuần thương trường mấy năm nay, một thân sát phạt, cho dù bệnh cũng khiến người không dám xâm phạm.
“Đùa với anh tí thôi, Mạc Tuân, cơ thể anh nóng rồi đó!
Tôi có thể đi xuống.” Cô muốn leo xuống.
Thế nhưng bàn tay Mạc Tuân chụp lại, trực tiếp chế trụ vòng eo nhỏ, kéo cô vào trong ngực của mình.
Cơ thể nhỏ xinh chạm vào lồng ngực rắn chắc, cô vừa định tránh thoát chợt đỉnh đầu truyền đến một tiếng rên.
Anh làm rách vết thương sau lưng rồi.
Lê Hương nhanh chóng bất động: “Đừng đỏ thừa tôi đó, đừng có giận chó đánh mèo nhal”
Mạc Tuân ôm cô, trên người cô chỉ mặc chiếc áo lót nhỏ, anh chôn đầu trong mái tóc của cô ngửi một mùi thơm trên người cô, đợi cơn đau sau đau đớn chậm rãi đi qua, anh khàn giọng cười: “Vậy cô sàm số tôi, việc này tính thế nào?”
Sàm sỡ gì trời?
“Này Mạc Tuân, tôi cứu anh đấy nhé, người anh mà lạnh xuống nữa thì chắc chắn sẽ chết!”
Mạc Tuân rũ mắt, môi mỏng khô khốc cọ xát khuôn mặt mềm mịn: “Vì để tôi ám lên, vừa rồi cô cọ tôi chỗ nào thế?”
“Sao bây giờ còn nam nữ bắt bình đẳng vậy, phụ nữ sàm sỡ đàn ông thì không sai à?”
Mặt Lê Hương đỏ bừng, nhưng cô không cam lòng yếu thế, phản kích nói: “Mạc tổng thật đúng là bản tính cầm thú, làm sao cũng không ấm lên được, sờ soạng chà xà mới ấm lên được đói”
Mạc Tuân nhướng mày, không phản bác, anh kéo chăn qua, trùm lên hai người.
Lê Hương muốn nhúc nhích, hiện tại cô ghé vào trên người anh, tư thế vô cùng ái muội thân mật.
“Đừng nhúc nhích!” Anh nói một câu.
Lê Hương cứng đờ.
Mạc Tuân ôm cô, trong mí mắt sâu thẳm tràn ra vài phần bệnh tật và mệt mỏi rã rời, trong lòng ôm cô hương mềm như ngọc, anh khẽ khép mi: “Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một cái.”