Chương :
Cô không cần ngoái đầu nhìn cũng biết là Mạc Tuân.
Anh đi theo cô.
“Tôi là chồng cô, hay là anh cô?”
Đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp đặc hữu của anh, từ tính trêu người đến kỳ lạ.
Lê Hương khựng lại, sao anh lại hỏi cái này?
Mạc Tuân đi đến gần một tí, từ phía sau dán lên cô, chất vải hai người chạm vào nhau, văng lên một hồi hoa lửa.
Ban nãy anh ở cạnh cửa nhìn cô nhón chân phơi quần áo, áo cô nhắc lên, lộ ra vòng thon nhỏ ấy.
Lòng bàn tay anh khẽ nhúc nhích, đầy đầu đều là hình ảnh tối qua nắm thắt lưng cô.
“Cô với anh trai cô cũng có thể lên giường à? Cũng có thể cưỡi trên người anh trai?” Anh cúi người, dán bên tai cô, đè thấp tiếng phát ra lời khó nghe.
Lê Hương nhanh chóng xoay người, ngước mắt trừng anh: “Mạc Tuân, đủ rồi đấy, mong anh tự trọng!”
Mạc Tuân vươn tay giữ cằm cô: “Tự trọng? Tối qua leo lên người tôi không ngừng ma sát sao cô không nói hai chữ “tự trọng” ấy đi?”
Con ngươi linh động của Lê Hương đột nhiên co rụt, nhanh chóng che kín môi anh.
Anh thực sự không nói được lời hay ho nào cả.
Đôi mắt sâu thẳm của Mạc Tuân chợt sáng lên, vẻ thành thục gợi cảm của người đàn ông đúng là so với mỹ nhân tuyệt sắc kia còn câu hồn đoạt phách hơn mắy phần.
Người ta nói nữ sắc ngộ quốc, kỳ thực néu đàn ông tuần †ú, thật sự còn hơn cả phụ nữ.
Chọt, Mạc Tuân nhẹ nhàng mồ lên lòng bàn tay mềm mại của cô.
Lê Hương như bị điện giật nhanh chóng thu hồi tay mình, cô định cong cẳng chạy biến.
Thế nhưng Mạc Tuân lui về phía sau một chút, bờ vai rộng tựa lên tường, chặn lối đi không cho cô trồn.
“Anh làm cái gì thế hả? Tránh ra!”
Cô thực sự không ngờ anh cũng có thể chơi xấu như vậy.
Mạc Tuân cười thật thấp, nhìn khuôn mặt như đốm lửa thiêu đỏ kia, kiều diễm tựa đóa hồng, anh vươn tay xoa mặt cô.
Dáng vẻ y hệt kẻ lưu manh.
“Đừng có sờ tôi…”
Cô hắt tay anh ra.
Hai người ngăn trong không gian thu hẹp, tia sáng bên ngoài xuyên qua kẽ hở tiến vào, anh lưu manh lấn cô, cô nai con tránh né.
Hàng mi Lê Hương run rẩy, thực sự chịu không nỗi kiểu trêu chọc của người đàn ông trưởng thành như Mạc Tuân, cô liền đẩy anh ra, nhắc chân chạy.
Thấy cô chạy trối chết, Mạc Tuân đút hai tay vào túi quần, nhẹ nhàng tựa gáy vào tường, dáng vẻ có chút lười nhác, cũng có nhàn nhạt vui vẻ.