Chương :
Hàng mày thanh tú của Lê Hương chau lại, cô không nói gì, mà lặng lặng đợi Họa phi nói tiếp.
Họa phi không thể không bội phục phần khí độ này của Lê Hương, mặc kệ gặp phải tình huống đột phát nào, cô đều có thể bảo trì bình tĩnh cùng thong dong như bây giờ, không chút hoảng loạn nào.
Nếu Lê Hương không mở miệng, vậy Họa phi chỉ có thể nói tiếp: “Đổi mặt, chính là ý ở mặt chữ, để Mật Nhi đổi thành mặt của mày, từ nay về sau trở thành mày, về sau Lê Hương chính là Thượng Quan Mật Nhi, Thượng Quan Mật Nhi chính là Lê Hương!”
Lê Hương không khỏi cười lạnh một tiếng, Thượng Quan Mật Nhi trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận Mạc Tuân, vừa rồi đã bị xối một thân ẩm ướt, thế nhưng Mạc Tuân không liếc mắt đến ả, cho nên bọn họ đã nghĩ ra một cách càng thêm âm hiểm trực tiếp như vậy.
“Công… công chúa, người không cần lo cho tôi… đừng nghe bà ta… công chúa còn trọng trách phục hưng Lan Lâu, nghìn vạn lần phải lấy… đại cục làm trọng… tôi chết không có gì đáng tiếc!” Tình Nhi yếu ớt nói.
Lê Hương nhìn Tình Nhi: “Tình Nhi, tôi vẫn luôn xem cô là chị em của mình, cho nên tôi nhất định sẽ cứu cô, nếu như ngay cả chị em người thân của mình tôi cũng không cứu được, không bảo vệ được ngôi nhà của mình, tương lai làm sao mà cứu được nước chứ?”
Hai mắt Tình Nhi nhanh chóng dâng lên một tầng hơi nước: “Công chúa…”
“Họa phi…” Đôi mắt trong vắt của Lê Hương lại rơi trên mặt Họa phi: “Được, tôi có thể đồng ý với bà, nếu như bà thông minh, thì nên biết Tình Nhi là lợi thế lớn nhất bà nắm được trong tay, cho nên, bà nhất định phải bảo đảm an toàn cho cô ấy, thiếu một cọng tóc cũng không được.”
“Đây là đương nhiên!”
“Thế nhưng…” Lê Hương đang nói lại chuyển giọng: “Họa phi, bà để Thượng Quan Mật Nhi biến thành tôi, bà không sợ Mạc Tuân phát hiện sao? Mạc Tuân không phải là người đàn ông bình thường, Lê Hương thật chính là thật, giả vĩnh viễn không thành được thật.”
Họa phi lấy ra một vật: “Cái này cũng không cần Lan Lâu công chúa lo lắng, cô xem đây là cái gì?”
Họa phi cầm Yêu chuông trong tay.
Yêu chuông nhẹ nhàng lay động, lập tức phát ra tiêng chuông thanh thúy dễ nghe.
Tiếng chuông mang theo ý mị, khiến người ta nghe được mà toàn thân như nhữn ra.
“Lan Lâu công chúa, nói vậy cô nhất định nghe nói qua chuyện của tổ tiên bọn tôi! Năm đó tổ tiên Giao Nhân tộc tôi đã từng buông lời nguyền xuống Hoa Tây Châu, những ai làm quân chủ Hoa Tây đều không chạy thoát mị thuật của Giao Nhân tộc bọn tôi. Cô xem máy năm nay tôi chủ quản hậu cung, cho nên, chỉ cần Mật Nhi mang Yêu chuông vận dụng mị thuật với Mạc Tuân, cô cho rằng Mạc Tuân còn có thể phát hiện sao? Chỉ sợ cậu ta đã sớm trầm mê ở trong nhu hương của Mật Nhi, về sau Mật Nhi triệt để thay thế được cô, sở hữu tất cả của cô, cô cũng sẽ bị lãng quên.”
Hàng mi cong của Lê Hương run lên, đoạn thời gian trước mẹ đã nói chuyện này cho cô biết, lúc đó mẹ còn hỏi cô, có sợ không?
Có sợ Mạc Tuân cũng sẽ không chạy thoát mị thuật của Giao Nhân tộc hay không?
Lúc đó, cô không có câu trả lời.
Lê Hương yên lặng vài giây, sau đó ngẳng đầu: “Họa phi, bà dám cược với tôi không, cược Mạc Tuân có thể vạch trần bộ mặt thật của Thượng Quan Mật Nhi, cược Mạc Tuân có thể phá giải lời nguyền Giao Nhân tộc của các người?”
Họa phi cứng đờ.
Trong đôi mắt trong vắt của Lê Hương lóe ra ánh sao, chói sáng rực rỡ bức người: “Tình Nhỉ là chị em của tôi, tôi nhất định phải cứu, thế nhưng, Thượng Quan Mật Nhi muốn thay tôi, ngủ với người đàn ông của tôi, làm công chúa thay tôi, hoàn toàn là mơ mộng hão huyền, hiện tại tôi đem tất cả tiền đặt cược đặt trên người Mạc Tuân, Họa phi, bà có dám đánh một hồi cược khuynh thế với tôi không?”
Họa phi nhìn phong thái Lê Hương thời khắc này, trong lòng lại tràn ra vài phần chột dạ và khiếp đảm, rõ ràng ván này bà ta thắng chắc, thế nhưng Lê Hương lại đánh cược về Mạc Tuân.
Cô lựa chọn tin tưởng Mạc Tuân.