Chương :
Phòng bếp.
Mạc Tuân dẫn Thượng Quan Mật Nhi tới bên cạnh bồn, đặt tay ả xối dưới nước lạnh.
Được anh che chở như vậy, trong lòng Thượng Quan Mật Nhi ngọt ngào, lúc này bên tai vang lên giọng nói trầm thấp từ tính của Mạc Tuân: “Tại sao cô phải làm như vậy?”
Thượng Quan Mật Nhi cứng đờ: “Gì cơ?”
Mạc Tuân không ngắng đầu, chỉ mắp máy đôi môi mỏng: “Lẽ nào ly trà này không phải tự cô hắt đổ à”
Thượng Quan Mật Nhi hít vào một ngụm khí lạnh, nụ cười treo bên môi cũng theo đó cứng lại, ả khiếp sợ nhìn Mạc Tuân, anh đã nhìn thấu trò xiếc của ả?
Thượng Quan Mật Nhi đột nhiên nhớ tới Lê Hương đã từng nói, Mạc Tuân không phải người đàn ông bình thường, anh rất cảnh giác, một chút xíu gió thổi cỏ lay đều có thể hấp dẫn sự chú ý của anh.
Thượng Quan Mật Nhi đắc ý vênh váo, vì dằn vặt Lê Hương, ả thường xuyên giở trò, thật tình không biết mình đã bại lộ dưới đáy mắt Mạc Tuân.
Em.
Lúc này Mạc Tuân nhẹ nhàng nhắc mí mắt anh tuấn nhìn về phía Thượng Quan Mật Nhi: “Vừa rồi cô ấy vào phòng tôi, có phải cô làm chủ không?”
Trong lòng Thượng Quan Mật Nhi lạnh lẽo.
Mạc Tuân chậm rãi nheo lại cặp mắt thâm thúy, anh quan sát Thượng Quan Mật Nhi, sau đó như cười như không câu môi mỏng: “Lê Hương, trước đây cô không phải như vậy, trước kia chí ít cô sẽ không đối phó một đứa nha hoàn không quan trọng, hoặc là dùng thủ đoạn hạ cấp như vậy.”
Sắc mặt Thượng Quan Mật Nhi trắng nhọt, ả biết Mạc Tuân lại bắt đầu hoài nghỉ ả.
“Mạc Tuân…” Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng nhào qua, vươn hai tay ôm lấy vòng hông to lớn của anh, chuỗi Yêu chuông trên người bắt đầu phát ra tiếng chuông đầu độc, ả chôn mặt vào lòng Mạc Tuân làm nững: Bây giờ anh đang dạy dỗ em sao, anh vì một đứa nha hoàn dạy dỗ em sao…”
Mạc Tuân nghe được chuỗi tiếng chuông nhanh chóng nhằm mắt, lúc mở mắt ra vẻ sắc bén nơi đáy mắt vẻ đã lui đi, trở nên nhu hòa: “Lê Hương, nếu như cô thực sự chán ghét một người, muốn để cô ta biến mắt, có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô, về sau đừng làm những thứ này.
Ý tứ của anh là, anh sẽ giúp ả làm Lê Hương biến mất?
Vậy thì thật sự quá tốt.
Nhưng, ả hiện tại còn chưa chơi chán.
“Em biết rồi…” Thượng Quan Mật Nhi nhón chân lên, hôn trên gò má Mạc Tuân một cái.
Mạc Tuân cũng không tách ra, mà cưng chiều nhìn ả.
Thượng Quan Mật Nhi càng lớn mật, kỳ thực ả đã sớm chờ mong tiếp xúc thân mật với Mạc Tuân, hiện tại khuôn mặt ả hồng hồng nhìn anh, sau đó hướng đến đôi môi mỏng gợi cảm của ả hôn lên.
Ä muốn hôn anh.
Mạc Tuân nhìn ả hôn qua, loại cảm giác này rất kỳ quái, anh hẳn là vui vẻ tiếp thu sự nhiệt tình và chủ động của ả, nhưng đáy lòng cùng thân thể của anh lại tự nhiên sinh một cảm giác bài xích và chán ghét.
Sắp hôn rồi.
Sắp hôn được anh rồi!