Chương :
Không ai ngờ Diệp Linh sẽ đến.
“Đúng vậy…” Diệp Linh đi tới bên người Lê Hương, nhìn từ trên xuống dưới vóc người Lê Hương: “Lê Hương, vóc người nha hoàn cậu thực sự rất đẹp, mặc bikini vào nhất định rất đẹp.”
“Cái này…” Thượng Quan Mật Nhi muốn nói chuyện.
Thế nhưng Diệp Linh trực tiếp cắt đứt: “Phụ nữ nhìn phụ nữ khẳng định nhìn không ra gì cả, cái này phải hỏi đàn ông, Mạc tổng, anh nói thử dáng người nha hoàn của Lê Hương rất đẹp phải không?”
Mạc Tuân đột nhiên bị gọi tên đút hai tay trong túi quần, đôi mắt thâm thúy rơi vào dáng người nhỏ nhắn mềm mại của Lê Hương, trên dưới quan sát.
Yêu kiều xinh đẹp lại mềm mại, là kiểu anh thích.
Lê Hương cũng cảm giác Mạc Tuân đang quan sát mình, cô nhìn anh.
Lúc này Mạc Tuân ngẳắng đầu một cái liền chạm phải đôi mắt trong vắt của Lê Hương, ý thức được mình đang ngắm nha hoàn này, anh nhấp môi mỏng, lạnh lẽo không vui.
Lê Hương có chút mạc danh kỳ diệu, anh tại sao dường như lại… tức giận?
Cô cũng không có làm gì mà?
“Tiểu nha hoàn, cô xem trên du thuyền có người phụ nữ nào không mặc bikini, dáng cô đẹp như vậy càng phải mặc, đi thôi, tôi chọn cho cô một bộ, đến lúc đó cũng không thể khiến chủ tử Lê Hương của cô mắt mặt, đúng không Lê Hương?” Diệp Linh ngây thơ nhìn về phía Thượng Quan Mật Nhi.
Thượng Quan Mật Nhi còn có thể nói cái gì, ả chỉ có thể cứng đờ gật đầu: “Ừ.”
Diệp Linh nhanh chóng lôi Lê Hương đi.
Trong phòng, Diệp Linh chỉ chỉ trên kệ đống áo tắm nơi nơi đó: “Nào, tùy ý chọn đi.”
Lê Hương và Diệp Linh hoàn cảnh lớn lên bát đồng, cô có hơi bảo thủ, trừ lúc Diệp Linh kéo cô đi suối nước nóng mặc bikini ra, cô gần như sẽ không mặc bikini.
Những bộ bikini này làm cô nhìn mà hoa cả mắt.
Lê Hương ngước mắt nhìn Diệp Linh, Diệp Linh đột nhiên đi tới du thuyền tư nhân, còn thân mật với cô như vậy, lẽ nào… Linh Linh đã biết cô chính là Lê Hương thật rồi?
Nhưng là, sao Linh Linh biết được?
Ai đã nói cho cô ấy biết?
Phảng phát như thần giao cách cảm, Diệp Linh nâng đôi mắt sóng nước nhìn về phía Lê Hương, vô ý nói: “Không ngờ. thằng nhóc Dịch Dịch đã lớn như vậy, quả thật không uổng công tớ thương nó, nó vẫn nhớ kỹ mẹ nuôi là tớ đây.
Dịch Dịch?
Chẳng lẽ là Dịch Dịch báo Diệp Linh tới?
Xem ra vào buỏi tối hôm đó ở biệt thự Dịch Dịch đã nhận ra cô, trong lòng Lê Hương đột nhiên ấm áp, suy cho cùng cũng là con trai của mình, ruột thịt có khác!
Lê Hương an lòng không ít, cô không sợ, chỉ sợ sự việc Lê Hương thật giả này tổn thương tới các con của cô, hiện tại xem ra cô lo thừa.
Ngay lúc cô gặp phải nguy hiểm, các con của cô đã có thể tự mình đảm đương một phía rồi.
Lê Hương cong cong môi, sau đó cô đưa mắt đặt trên đống bikini, lắc đầu: “Linh Linh, không thì… tớ không mặc nha?