Chương :
Mạc Tuân vô cùng không thích tâm trạng mình bị người dẫn dắt, hơn nữa người anh yêu là Lê Hương, bây giờ sao lại thấy hứng thú với tiểu nha hoàn như vậy?
Loại cảm giác này thật kỳ quái.
Lê Hương đương nhiên thấy được sắc mặt xấu xí lạnh lẻo của Mạc Tuân, từ sau đêm hôm đó cô xông vào trong phòng của anh thay thuốc cho anh, anh cũng chưa từng cho cô säc mặt tôt.
Anh hiện tại nhất định rất chán ghét cô.
Xem ra trò vặt này của Thượng Quan Mật Nhi vẫn rất có hiệu quả, anh đã rất ghét cô.
Lúc này Diệp Linh cũng thấy được Mạc Tuân và Thượng Quan Mật Nhi, cô nhanh chóng kéo Lê Hương tới: “Mạc tổng, Lê Hương, tiểu nha hoàn này mặc bikini rất đẹp nhỉ?”
Mạc Tuân thấy mấy thế gia công tử trên boong còn nhìn chằm chằm Lê Hương, những thế gia công tử đó đã duyệt vô số con gái, ánh mắt nhìn Lê Hương vô cùng không đứng đắn, Mạc Tuân cũng cảm giác trong lồng ngực to lớn tràn đầy lệ khí âm u, mím môi nói: “Khó coi, xấu chết!”
Diệp Linh: “…” Người đàn ông Mạc Tuân này bị mù à!
Sắc mặt Lê Hương trắng nhợt, Mạc Tuân trong ấn tượng của cô vẫn rất lịch sự, chưa bao giờ sẽ bình giá cả một người phụ nữ xấu xí, vậy mà hiện tại anh lại chê cô thậm tệ như vậy, đủ để thấy được anh chán ghét cô còn sâu đậm hơn cả cô tưởng tượng.
Lê Hương dù sao cũng là con gái, hiện tại ngón tay xuôi ở bên người cuộn tròn lại, cô mở khẩu hình: “Tôi về phòng trước.”
Cô nhắc chân bỏ đi.
Diệp Linh nhìn bóng lưng Lê Hương rời đi, sau đó nhìn về phía Mạc Tuân: “Mạc tổng, anh xem đi! Anh bắt nạt tiểu nha hoàn kia đến khóc rồi kìa.”
Mạc Tuân không nói chuyện, sắc mặt rất khó coi.
Diệp Linh dí dỏm nháy mắt: “Thông thường một người người đàn ông chọc một cô gái đến khóc là bởi vì…
thích…”
Chữ “thích” này vừa rơi xuống, đôi mắt Mạc Tuân khẽ động, sắc mặt Thượng Quan Mật Nhi đại biến: “Linh Linh, cậu…”
A, thật ngại quá Lê Hương, tớ nói lung tung ấy mà, các cậu đừng để trong lòng.” Diệp Linh nhanh chóng lấy tay bụm miệng mình, hét sức vô tội.
Thượng Quan Mật Nhi tức giận chết khiếp, nhưng Diệp Linh lại là “bạn thân nhất” của ả, ả lại không thể phát tác.
Lúc này Diệp Linh dường như mới nhìn đến Cố Dạ Cẩn vẫn không lên tiếng, cô vô cùng thản nhiên hào phóng nhìn anh, câu đôi môi đỏ mọng kiều diễm: “Cố tổng, thật trùng hợp, chào anh.”
Có Dạ Cần không nói chuyện, anh với cô đã đến mức gặp nhau nói câu chào xa lạ như thế: “Tôi còn có việc, đi trước.” Diệp Linh xoay người, cũng rời khỏi nơi này.
Thượng Quan Mật Nhi quay đầu nhìn Mạc Tuân, được Diệp Linh nhắc nhở như vậy, ả cũng nhạy cảm nhận thấy Liễu Mạc Tuân đối với Lê Hương không bình thường.
Trong lòng Thượng Quan Mật Nhi vang lên tiếng chuông cảnh báo, ả vẫn luôn dùng Yêu chuông với Mạc Tuân, hơn nữa Lê Hương hiện tại đã biên thành nha hoàn, lẽ nào đã như vậy Mạc Tuân vẫn bị Lê Hương hấp dẫn?
Lê Hương đặt toàn bộ tiền cược trên người Mạc Tuân, cược Mạc Tuân sẽ không đề cô thua, lẽ nào Mạc Tuân thực sự sẽ phá tan mị thuật của Yêu chuông sao?
“Mạc Tuân, có phải anh có ý với tiểu nha hoàn kia của em không?” Thượng Quan Mật Nhi nhìn về phía Mạc Tuân hỏi.