Chương :
Vài giám đốc sáng mắt, nghĩ đến một trò chơi khá ác: “Vậy ược, nếu như tiểu nha hoàn này không muốn múa cột, vậy… lựa một trong những người chúng tôi hôn môi đi, ha ha ha.”
Thượng Quan Mật Nhi hai mắt sáng ngời, ả cũng hiểu được cái trò chơi này rất thú vị: “Nhưng, các anh nhiều người như vậy, chọn thế nào cũng sẽ đắc tội mấy người còn lại, phải chọn thế nào mới tốt đây.”
“Cái này không thành vấn đề, chúng ta xoay chai bia.”
Một giám đốc lấy ra một chai bia, vừa nhìn chỉ là tên già đời, hắn xoay chai bia trên bàn trà.
Mọi người nín thở, xem chai bia sẽ dừng về phía người nào.
Từ từ chai bia liền dừng lại, miệng bình nhắm ngay một người, người đó chính là… Mạc Tuân!
Mạc Tuân vẫn ngồi trên ghế sa lon hút xì gà, toàn bộ hành trình anh không lên tiếng, chỉ sâu kín hút thuốc đến dâng cả tầng sương mù, thấy miệng bình dừng ở chỗ anh, trên khuôn mặt tuần tú không có bắt kỳ tâm tình gì, chỉ là gõ gõ khói bụi trong cái gạt tàn thuốc.
Sau đó anh tựa lưng vào ghé salon mềm mại, nhẹ nhàng phát động mí mắt anh tuần, nhìn về phía Lê Hương đối diện.
Tất cả mọi người hít vào, bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng quá trùng hợp như thế, lấy mẫu đã ngẫu nhiên rơi trên người Mạc Tuân.
“Xem ra trên người Mạc tổng có một loại từ lực a, chuyên môn hấp dẫn phụ nữ.”
“Chúng ta vẫn là dựa theo quy tắc trò chơi tới chơi thôi!
Tiểu nha hoàn, em thực sự là may mắn, hiện tại cho em hai lựa chọn, hoặc là lên đài múa cột, hoặc là đi hôn Mạc tổng.”
“Tôi thấy tiểu nha hoàn nhất định sẽ chọn hôn Mạc tổng, đây là cơ hội ngàn năm một thuở cỡ nào chứ, thế nhưng, Mạc tổng có thể hay đẩy cô ra không, chúng tôi không biết đấy nhé.”
Lê Hương bây giờ bị cho hai lựa chọn, dựa theo tình thế này, nếu như cô không phối hợp, cũng không trốn được.
Lê Hương nâng đôi mắt trong vắt nhìn về phía Mạc Tuân, phía sau làn khói mù lượn lờ, anh híp cặp mắt sâu thẳm kia nhìn cô.
Vừa rồi hai người tan rã trong không vui, cô cho anh một bạt tai, hiện tại ánh mắt anh lạnh như băng, không có chút nào nhiệt độ, dáng vẻ cao cao tại thương ấy còn lộ ra vài phần nhìn cô bằng nửa con mắt.
Lê Hương thu hồi ánh mắt, cô trực tiếp đứng dậy, đi lên đài.
Cô đã lựa chọn, lựa chọn lên đài múa cột.
Trời ạt!
Đám giám đốc đều sợ ngây người, bọn họ thật sự không ngờ Lê Hương lại không chọn Mạc Tuân, Mạc Tuân là đệ nhất tài phiệt toàn cầu đặt ở trước mặt cô, có thể đụng tay đến, cô lại không quý trọng.
Mấy giám đốc nhìn bóng lưng Lê Hương rời đi, lại không hiểu sao càng thêm vài phần kính phụ, cô thực sự: là quá ngầu rồi!
Động tác hút xì gà của Mạc Tuân khẽ dừng, hai tròng mắt giống như mực nước phẩy lên, nguy hiểm như vực sâu, cô lại dám không chọn anh!
Cô tình nguyện múa cột cũng không chọn anh!
Người phụ nữ chết bằm này!
Thượng Quan Mật Nhi lúc đầu còn thở không thông, ả nào ngờ tới Lê Hương lại may mắn đến thế, chai bia xoay về phía Mạc Tuân.