Chương :
Lê Hương vừa nhìn, Mạc Tuân tới, hiện tại ống tay áo trên cánh tay anh đã bị cắt vỡ, bên trong kéo ra một miệng máu thật dài, nhìn thấy mà giật mình.
Mới vừa rồi là anh che ở cô.
Anh bị thương rồi!
Lê Hương khẽ ngừng thở, trái tim như là bị một bàn tay níu lấy thật chặt, cô nhanh chóng dùng tay mình bám lên vét thương của anh.
Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô gái, thân thể cao ngất Mạc Tuân ẩn trong bóng tối, cả người dâng lên một tầng máu tanh lệ khí, anh lạnh lùng mở miệng: “Vui không hả, nhiều người đàn ông vì cô đánh nhau đấy?”
Trong chốc lát Lê Hương nói không nên lời.
Lúc này an ninh trên du thuyền và người Cố Dạ Cẩn gọi tới toàn bộ vọt vào, nhanh chóng ổn định hiện trường. Có Dạ Cẩn quật ngã hai tên hộ vệ chạy tới: “Tuân, không sao chứ?”
“Không sao.” Mạc Tuân nhấp một cái môi mỏng, sau đó dụng lực siết cổ tay trắng của Lê Hương, trực tiếp kéo cô đi.
Tiến độ bước của Mạc Tuân rất lớn, Lê Hương lảo đảo nghiêng ngã đi theo phía sau anh, đi tới cửa phòng, Mạc Tuân đá văng cửa phòng, trực tiếp lôi Lê Hương đi vào.
Lê Hương còn chưa đứng vững, lại bị anh kéo. đến phòng tắm, anh đẩy cô trước đài rửa mặt, sau đó mở ra nước lạnh bắt đầu chà rửa hai cổ tay trắng của cô.
Anh làm cái gì?
Nỗi điên cái gì thế?
Lê Hương nhanh chóng chau mày, bắt đầu giãy dụa.
Thế nhưng lực đạo nam nữ khác biệt rất lớn, mấy ngón tay thon dài của Mạc Tuân dùng sức giữ chặt cô, khiến cô không thể động đậy, anh rũ mí mắt anh tuấn chuyên chú rửa sạch cổ tay trắng của cô, như thể muốn rửa tróc lớp da cô luôn vậy.
Mạc Tuân cảm thấy bản chết.
Chỉ cần nghĩ đến vừa rồi hai cổ tay của cô bị hai tên kia lôi kéo, trong ngực anh liền cuồn cuộn lệ khí khát máu.
Chẳng biết tại sao, anh không thể nhìn gã đàn ông khác đụng vào cô, nắm tay cô cũng không được.
Anh biết mình rất khác thường, anh đã toàn lực khắc ché, nhưng, vẫn không được.
Anh không nhịn được.
Lê Hương đã đã nhận ra tính tình của anh, lúc này không thể chọc giận anh nữa, nên cô yên tĩnh lại, tùy ý để anh rửa.
Mấy phút sau, Mạc Tuân rốt cục cũng ngừng lại, đôi chân dài lấn về trước vài bước, trực tiếp đặt cô trên vách tường sứ ngọc, hai ngón tay thon dài dùng sức nắm cằm cô, sau đó âm u nhìn chằm chằm cô: “Có phải tôi chưa cảnh cáo cô đừng giở trò bên ngoài không? Cô nghe không hiểu à?”
Giỏ trò?
Lê Hương nhanh chóng lắc đầu, tôi không có!
“Ha ha…” Mạc Tuân từ trong cổ họng bật ra tiếng cười nguy hiểm : “Vậy bây giờ cô dạng chân thành chữ mã cho tôi xem, như thế nào?”
Vòng Lê Hương tiếp xúc tương đối sạch sẻ, thế nhưng cô đã nghe qua cũng không ít, nghe nói rất nhiều kẻ có tiền trong câu lạc bộ xa hoa chọn con gái, sắp thành đống tiền mặt đập trên người cô gái đó, bảo các cô làm một chữ mã.