Chương :
Lệ lão phu nhân nước mắt nói đến là đến, đã khóc lên.
Lệ Quân Mặc đã quen, thế nhưng ông rất hiếu thuận, hết lần này tới lần khác mỗi lần đều bị lão phu nhân hàng phục lại, lần này cũng không ngoại lệ.
Lệ Quân Mặc nhíu mày, nhưng giọng nói đã mềm lại: “Mẹ, trước đây không phải mẹ nói muốn ôm cháu sao, hiện tại chắt trai mẹ cũng có rồi, tại sao còn vướng víu chuyện này, nhiệm vụ nối dõi tông đường của con cũng đã hoàn thành, còn về chuyện phụ nữ, mẹ không thể nào cho con chút riêng tư sao?”
“Mẹ… Lệ lão phu nhân bị phản kích liền nhông chóng phản bác: “Tiểu Dịch Dịch đương nhiên là ruột thịt của mẹ, nhưng đứa con trai như con không có chí tiền thủ, con có biết mẹ ra ngoài chơi mạt chược này, máy bà kia xem thường mẹ thế nào không hả? Bọn họ nói mẹ đã sinh ra đứa con trai độc lạ gì, từ nhỏ đã không gần nữ sắc, bọn họ còn nói bóng nói gió muốn giới thiệu bác sĩ cho con khám người đấy, nói cơ thể con có tật!”
Bởi vì Lệ Quân Mặc từ nhỏ không gần nữ sắc, Lệ lão phu nhân thực sự lo đến rụng tóc, con em nhà giàu người ta thay bạn gái n như thay quần áo, Lệ Quân Mặc thì hay rồi, liếc mắt tới phụ nữ cũng ngại nhiều.
Lâu ngày trên phố dần có một ít đồn đãi không tốt, nói cơ thể ông có tật.
Đối với điểm này, Lệ Quân Mặc không phản bác được: “Mẹ, Dịch Dịch sắp tới rồi, con phải đi đón Dịch Dịch.”
Lúc này tài xế cung kính kéo cửa sau xe ra, Lệ Quân Mặc xuống xe, ông còn quả quyết cúp điện thoại.
“Lệ Quân Mặc, con đừng cúp, mẹ còn có chuyện nói với con, Lý Kỳ đã qua tìm con…” Lời của Lệ lão phu nhân đã tắt trong tiếng “tút tút”.
Lệ Quân Mặc thả điện thoại vào trong túi quần, ông chuẩn bị đi tìm Mạc Thần Dịch.
Thế nhưng lúc này phía sau vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng: “Lệ tổng, là anh sao?”
Lệ Quân Mặc ngoái đầu nhìn lại, lãnh đạm mấp môi: “Cô là?
“Lệ tổng, chào anh, tôi họ Lý, tên Lý Kỳ, Lệ lão phu nhân cũng đã nhắc qua tôi với anh nhỉ?” Lý Kỳ cười nói.
..” Lệ Quân Mặc thực sự không biết tốc độ lão phu nhân nhanh như vậy, buổi xem mắt kia đã đến trước mặt ông rồi, đối tượng hẹn hò đã tìm tới.
Ánh mắt Lệ lão phu nhân vẫn là rát tốt, Lý Kỳ mặc váy dài thanh lịch, độ tuổi hơn ba mươi, vô cùng ôn uyễn có khí chất.
Hiện tại Lý Kỳ nhìn Lệ Quân Mặc, bên môi đỏ mọng hơi lộ ra ý cười ngượng ngùng: “Lệ tổng, cửu ngưỡng đại danh, như tôi vậy không tính là mạo phạm chứ? Anh có thì rảnh không, chúng ta đến quán cà phê sát vách ngồi một chút.”
Lúc này một chiếc xe taxi ngừng lại, bên trong đi ra thân ảnh kiều mị, là… Lâm Thủy Dao.
Lâm Thủy Dao tới!
Nghe nói hôm nay Mạc thị tổ chức hội nghị, nên Lâm Thủy Dao lại tới, bà đến xem thử… con rễ Mạc Tuân của mình.
Ngày hôm nay Lâm Thủy Dao mặc chiếc váy màu đỏ, bà trang điểm rất tinh xảo, mái tóc dài màu nâu đậm cuộn sóng lười biếng xõa trên đầu vai, trên mặt mang cáo kính râm lớn, đập vào mặt mị cảm đẹp đẽ.
Lâm Thủy Dao ngắng đầu nhìn tòa cao ốc Mạc thị, trong lòng hài lòng vô cùng, cũng không tệ lắm, xem ra con rẻ của bà thật có tiền.
Gu đàn ông của Lâm Thủy Dao vẫn luôn như một, phải anh tuấn, phải có tiền, bất kể là người đàn ông bà chọn, hay là người đàn ông con gái bà chọn, điểm mấu chốt này tuyệt đối không thể dao động.
Huống hồ bà hiện tại muốn làm chuyện chính, mở một thanh lâu, tự mình làm một tú bà chuyên môn kiếm tiền, nếu như bây giờ có một nhà tài trợ thì tốt rồi.
Lâm Thủy Dao vui vẻ muốn đi vào, nhưng một giây ké tiếp bà đang ở phía trước thấy được một người quen, bà nhìn thấy… Lệ Quân Mặc.