Chương :
“Lâm Thủy Dao, không phải cô nói chúng ta là chỉ là pháo hữu một lần thôi sao? Cô có thu lại hứng thú lợi dụng đi, tôi không thèm, muốn bò lên trên giường tôi ngủ với tôi một lần nữa à? Cô đang nằm mơ sao? Đừng có vọng tưởng!” Nói rồi Lệ Quân Mặc liền rút tay về, đứng thẳng thân.
Lâm Thủy Dao: “…”
Lệ Quân Mặc không muốn nhìn nữa người phụ nữ này thêm chút nào nữa, bởi vì bà chỉ biết chọc ông nổi giận, cho nên ông nhắc chân dài tiền vào đại sảnh Mạc thị.
Lâm Thủy Dao nhanh chóng hoàn hồn, bà đuổi theo: “Lệ tổng, anh chờ tôi một chút đi!”
Rất nhanh, bảo vệ bên trong đã cản Lâm Thủy Dao lại: “Vị nữ sĩ này, xin hỏi bà có thư mời không?”
Thư mời?
Lâm Thủy Dao lắc đầu: “Không có.”
“Vậy ngại quá, không có thư mời bà không thể đi vào.”
“Nhưng là, nhưng là anh ta cũng không có thư mời, các anh vì sao thả anh ta vào?” Lâm Thủy Dao dùng ánh mắt chỉ chỉ Lệ Quân Mặc trước mặt.
Vị nữ sĩ này, vị kia là Lệ tổng, Lệ tổng có thể đi vào bất cứ nơi mà Lệ tổng muốn, bao gồm cả Mạc thị.”
Được rồi, Lệ Quân Mặc rất lợi hại!
Lâm Thủy Dao dí dỏm nháy mắt: “Vậy trùng hợp tôi là bạn cũ nhiều năm của Lệ tổng, nên anh cũng thả tôi vào đi thôi.”
Bảo vệ có chút khó xử nhìn về phía Lệ Quân Mặc đằng trước.
Lúc này Lệ Quân Mặc dừng bước, ông xoay người, cặp mắt phượng nhìn thoáng qua trên người Lâm Thủy Dao.
Bảo vệ đi tới xin chỉ thị: “Lệ tổng, vị nữ sĩ này nói bà ấy là bạn cũ lâu năm của ngài, muốn cùng nhau vào ạ.”
Lệ Quân Mặc đứng nghiêm, ưu nhã tôn quý, ông từ trên cao nhìn xuống Lâm Thủy Dao: “Tôi không quen cô ấy, sai người ta đưa cô ấy đi.”
Ông đang nói cái gì thế?
Ông chẳng những nói không biết bà, còn sai người đuổi bà ra ngoài?
Lâm Thủy Dao cảm giác mình cùng Lệ Quân Mặc xem như là chính thức kết thù, ban đầu khi cuộc giao hợp hơn năm trước kết thúc mọi người đều vui vẻ, sao ông lại cứ nhằm vào bà, gây phiền phức cho bà?
“Vị nữ sĩ này, Lệ tổng nói không quen bà, mời lập rời đi, nếu không tôi sẽ sai đưa bà ra.” Bảo vệ khuyên bảo.
Lâm Thủy Dao hết sức tức giận: “Tôi không đi, anh đi vào xin phép chủ tịch của các anh đi, tôi là mẹ vợ của chủ tịch nhà cách anh, sau khi cậu ta biết nhất định sẽ tự mình tới đón tiếp tôi.”
Bảo vệ nhìn Lâm Thủy Dao, người phụ nữ này không phải là điên rồi đấy chứ: “Vị nữ sĩ này, mong bà đừng nhận bậy thân thích nữa, nếu như bà là mẹ vợ của chủ tịch chúng tôi, thế tôi là em trai thất lạc nhiều năm của chủ tịch đấy, bà đừng gây chuyện nữa, mau đi đi.”
Bảo vệ đi tới, muốn đuổi Lâm Thủy Dao đi.
Lâm Thủy Dao cảm giác mình thật chật vật, bà ngắng đầu nhìn Lệ Quân Mặc, Lệ Quân Mặc đứng ở nơi đó, đợi nhìn tư thế chật vật của bà lúc này, còn giống như có chút hả hê, người phụ nữ này rốt cục cũng ăn được quả đắng rồi.
Lâm Thủy Dao: “…”