Chương :
Lệ Quân Mặc thấy đám giám đốc này vì Lâm Thủy Dao mà sắp cãi nhau, trong lòng ông khó chịu hừ lạnh một tiếng, cái gì mà tuổi, con gái của bọn bọ Lê Hương đã tuổi rồi đấy!
Nhưng Lệ Quân Mặc không thừa nhận cũng không được Lâm Thủy Dao rất trẻ trung, bà và Lê Hương đi ra ngoài tất cả mọi người đều sẽ tưởng bà là chị của Lê Hương.
Mặc dù như vậy, bà cũng không thể cải biến tuổi của mình, đã là phụ nữ tuổi cao rồi, lại đi rong chơi khắp nơi như vậy, hấp dẫn ánh mắt quá nhiều tên đàn ông, tâm tình Lệ Quân Mặc liền tệ hẳn.
Lúc này có một tên giám đốc không nhẫn nại được, ông muốn chạy tới chỗ Lâm Thủy Dao.
Nhưng một giây kế tiếp ông ta liền thấy toàn thân lạnh lẽo, dường như có một ánh mắt lành lạnh không vui rơi trên người ông ta.
Lão giám đốc ngắng đầu nhìn lên, chỉ thấy Lệ Quân Mặc lặng im trừng ông một cái, chỉ là cái liếc mắt vô cùng nhẹ thế nhưng làm người ta sợ thon thót.
Lệ Quân Mặc từ trong cốt nhục đã chảy ra tôn quý thanh hoa, thế nhưng ai cũng không thể quên thủ đoạn phiên vân phúc vũ cường đại của ông, người đàn ông này nguy hiểm trí mạng.
Lão tổng kia cứng đờ, ông ta nhìn Lâm Thủy Dao, rồi lại nhìn về phía Lệ Quân Mặc, dường như chọt hiểu ra thứ gì, ông ta hỏi dò: “Lệ… Lệ tổng, lẽ nào anh có quen biết với vị đại mỹ nhân kia?”
Lệ Quân Mặc ưu nhã nhấp một ngụm rượu đỏ trong tay, sau đó nhàn nhạt hừ một tiếng: “Quen Quen.”
Chữ này vừa rơi xuống, đám giám đốc bên cạnh liền hít khí lạnh, một chữ đơn giản đó của Lệ Quân Mặc lại là tuyên thệ chủ quyền, người phụ nữ kia là của ông, ai cũng không thể động.
Trời ạ!
Người phụ nữ kia rốt cuộc người nào?
Lâm Thủy Dao cảm thấy rượu đỏ trong tay uống không ngon chút nào, bà dự định đổi cái khác, lúc này phía trước đi liền đi tới hai người phụ nữ.
Một người trong đó là người phụ nữ vừa rồi cùng Lệ Quân Mặc xem mắt Lý Kỳ, còn một người phụ nữ là bạn thân của Lý Kỳ – Tôn Hiểu, hiện tại vẻ mặt Tôn Hiểu phẫn hận địch ý nhìn Lâm Thủy Dao: “Kỳ Kỳ, người cậu nói chính là cô ta sao, cô ta chính là con tiểu tam phá hỏng buồi xem mắt của cậu và Lệ tổng?”
Lý Kỳ là một tiểu thư khuê các, cũng sẽ không mạnh mẽ hung hãn như Tôn Hiểu, bây giờ đang ở party, bà ta cũng không muốn vỡ lở chuyện ra, liền lôi ống tay áo Tôn Hiểu, nhỏ giọng nói: “Hiểu Hiểu, quên đi, chúng ta không nên náo ở chỗ này.”
Tôn Hiểu lúc này hận sắt không thành thép nhìn Lý Kỳ: “Kỳ Kỳ, cậu nói cái gì thé, đó chính là Lệ Quân Mặc mà cậu đã thích mấy chục năm đấy, từ khi cậu lớn liền nhất kiến chung tình với Lệ Quân Mặc, trừ anh ấy ra, người đàn ông khác cũng không thể lọt vào mắt cậu, chớp mắt đã hơn mười năm đi qua, cậu cũng thành gái già rồi, hiện tại Lệ lão phu nhân khó khăn lắm chọn trúng cậu, để cậu và Lệ tổng xem mắt, nhưng con hồ ly tinh này đột nhiên giết ra phá hủy hết thảy, chẳng lẽ cậu không muốn tìm con ả tính sổ?”
“Tớ…” Lý Kỳ bị chọt trúng chỗ đau, hai mắt nhanh chóng đỏ, bà ta chờ Lệ Quân Mặc nhiều năm như vậy, vốn là sắp thành công rồi, thế nhưng Lâm Thủy Dao xuất hiện liền khiến công sức bà ta như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Vừa rồi Lý Kỳ ở party trên liền thấy Lâm Thủy Dao, cũng liếc mắt nhận ra bà, nên bà ta kể chuyện này cho Tôn Hiểu.
Tôn Hiểu phẫn hận bát bình, muốn tìm Lâm Thủy Dao tính sổ.
Lâm Thủy Dao nghe hiểu, hai người phụ nữ này tới mang theo ý bắt thiện, bà câu môi, đôi mắt linh động dí dỏm nhìn về phía hai người kia: “Thật ngại quá hai vị, tôi e rằng phải cắt đứt tiết mục khuê mật tình thâm của hai người rồi.” Lý Kỳ và Tôn Hiểu ngắng đầu, chỉ thấy đôi mắt sóng nước sáng rực đang hàm chứa ý cười của của Lâm Thủy Dao nhìn về các bà.
Mặc dù hai người kia không thích Lâm Thủy Dao, nhưng là bị khuôn mặt minh diễm bức người và đôi mắt sáng rực ấy của Lâm Thủy Dao làm cho giật mình, đều là phụ nữ, các bà cũng cảm thấy dung nhan của Lâm Thủy Dao khiếp người, cái này cũng từ về phương diện khác kiểm chứng Lâm Thủy Dao chính là một tiểu hồ ly tỉnh.