Chương :
Lúc này Lý Kỳ bên cạnh lặng lẽ giật giật Tôn Hiểu: “Hiểu Hiểu, sao cậu lại đưa ra yêu cầu như thế?”
“Kỳ Kỳ, cái này cậu không hiểu đâu, tớ muốn ở trước mặt Lệ tổng vạch trần gương mặt thật của con hồ ly này, loại hồ ly tinh này không biết đã ngủ với bao nhiêu thằng, cú điện thoại này gọi rồi, Lệ tổng chắc chắn sẽ ghét bỏ cô ta, đến lúc đó Lệ tổng liền thấy cậu băng thanh ngọc khiết, liền tốt cho cậu.”
“Nhưng, làm thế nào thì Lệ tổng mới nghe được chứ?”
“Cái này cậu yên tâm.”
Tôn Hiểu liếc mắt với một tên bồi bàn trong đại sảnh, bồi bàn kia nhanh chóng gật đầu, sau đó kết nối điện thoại của Lâm Thủy Dao với loa ở đại sảnh, như vậy chỉ cần Lâm Thủy Dao gọi, toàn bộ party đều sẽ nghe được nội dung bọn họ nói chuyện.
Tim Lý Kỳ đập mạnh, bà ta là một cái tiểu thư khuê các, chưa từng làm qua chuyện xấu như vậy: “Hiểu Hiểu, như vậy không tốt lắm đâu, chúng ta hình như hơi quá đáng…”
Kỳ Kỳ, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, chúng ta đừng thông cảm với loại hồ ly như vậy, được rồi, cậu đừng nói chuyện, tớ sẽ báo thù cho cậu, cậu chỉ cần nhìn là được.” Tôn Hiểu giải quyết dứt khoát nói.
Lâm Thủy Dao ở đối diện như không nhìn thấy hai người kia xầm xì to nhỏ, bà lấy điện thoại di động của mình ra: “Được, tôi gọi.”
Tôn Hiểu hai mắt đều sáng, tới tới rồi, màn kịch hay sắp diễn rồi.
Lâm Thủy Dao cụp mắt, trên điện thoại di động bám một chuỗi số, sau đó gọi ra ngoài.
Bên kia Lệ Quân Mặc cảm thấy điện thoại trong túi quần rung lên, có người gọi điện thoại cho ông.
Lệ Quân Mặc lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, là Lâm Thủy Dao gọi.
Ông nâng cặp mắt phượng, nhìn về phía Lâm Thủy Dao đang chơi game bên kia, thật hiếm lạ, bà dĩ nhiên chủ động gọi điện thoại cho ông.
Lúc này Tống Minh đã đi tới, thấp giọng nói mấy câu bên tai Lệ Quân Mặc, Lệ Quân Mặc nghe xong khẽ nhíu mày, sau đó ấn phím nhận nghe điện thoại.
Điện thoại tiếp thông trong nháy mắt, tên bồi bàn bị Tôn Hiểu mua chuộc tay chân nhanh chóng nối thông với loa, Lâm Thủy Dao giả bộ cái gì cũng không biết, bà mở miệng nói: “Alo.”
Alo.
Tiếng “alo” này vang vọng khắp đại sảnh, ánh mắt mọi người “xoát” một cái đều tập trung qua đây.
Tôn Hiểu rất kích động, bà ta chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Thủy Dao, bà ta cảm thấy lần này Lâm Thủy Dao sẽ chết chắc.
Tôn Hiểu chẳng hề tò mò người đàn ông đầu tiên của Lâm Thủy Dao, nhất định là một hạng người vô danh không có tiền không có thân phận, bà ta chỉ cần ở trước mặt chứng minh Lệ Quân Mặc bà từng ngủ với người đàn ông khác là được.
Một giây kế tiếp, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp giàu từ tính, hết sức lạnh nhạt: “Có việc?”
Có việc?
Tôn Hiểu nhanh chóng bị kìm hãm, bà ta thế nào lại cảm giác giọng nói này quá hay, hơn nữa còn có vài phân quen thuộc?
Lúc này Lý Kỳ bên người giữ bà ta lại, biểu tình Lý Kỳ như là gặp phải quỷ, thất thanh nói: “Hiểu Hiểu, cậu mau nhìn ai đang nghe điện thoại kìa…”
Tôn Hiểu quay đầu nhìn lại, chỉ thầy Lệ Quân Mặc đứng ở dưới ngọn đèn trên vách tường, một tay đút trong túi quần, một tay nắm điện thoại thả bên tai, ông đang nghe điện thoại.
Lệ Quân Mặc dĩ nhiên đang nghe điện thoại!