Chương :
Ông cố ý đúng không?
Hiện tại ông ngăn ở trước thùng rác, bà có thể nhìn rất chỉ là rõ ràng và sinh động nhất cử nhất động của ông, ông thực sự đang kéo dây kéo quần.
A..” Lâm Thủy Dao hét lên một tiếng, đứng lên từ trong thùng rác.
Đưa ngón tay ra chỉ vào ông, vẫn còn run rẩy: “Lệ… Lệ Quân Mặc, anh biến… biến thái à?”
Lệ Quân Mặc trong miệng ngậm thuốc lá, hít một hơi thật sau, sau đó hướng về phía khuôn mặt nhỏ của bà từ từ phun khói ra, ông âm u tà nịnh câu môi mỏng: “Không trốn nữa à? Ra rồi?”
Khói thuốc xông vào mặt bà, Lâm Thủy Dao chau mày: “Anh biết rõ tôi ở chỗ này, còn… đi tiểu!”
Ông sao lại có mặt mũi làm ra loại chuyện như vậy thế hả?
Biến thái!
Lệ Quân Mặc nhướng mày: “Tôi đi tiểu là chuyện của tôi, nếu cô để tôi tiểu lên người cô thì đó là chuyện của cô.”
Nani(}?
(‘) Cái này tác giả dùng đó, “nani” là cái gì trong tiếng Nhật.
Trong lòng Lâm Thủy Dao một vạn thảo nê mã(°) đang phi ầm ầm, cái đồ… mặt người dạ thú!
(Thảo nê mã: Là một câu chửi thề bên Trung, chữ “mã” ở đây còn có nghĩa là ngựa, chơi chữ.
Bà trước đây tại sao không phát hiện ông hư hỏng như vậy chứ.
“Cài lại thắt lưng cho tôi!” Lệ Quân Mặc lấy điều thuốc lá trên môi xuống tới, nhàn nhạt liếc mắt bà, bá đạo ra lệnh.
Lâm Thủy Dao rũ mắt nhìn, thắt lưng của ông đã tháo ra TÔI.
Tên cuồng khoe hàng này!
Lâm Thủy Dao nhanh chóng từ trong thùng rác nhảy ra ngoài: “Anh có tay thì tự cài lại đi, tôi muốn ra ngoài!”
Bà xoay người rời đi.
Thế nhưng mới vừa nhắc chân, một bàn tay rõ ràng khớp xương trực tiếp giữ lại cổ tay bà dùng sức kéo lại, bà liền rơi vào lồng ngực cứng rắn của ông.
Người đàn ông cằm bàn tay mềm mại không xương của bà đặt trên thắt lưng: “Mau cài lại cho tôi!”
Lâm Thủy Dao miễn cưỡng đứng thẳng người, bà muốn rút tay mình về, nhưng lại không thoát khỏi bàn tay ông.
Lâm Thủy Dao tức đến run rẩy cả người, lại chẳng thể làm gì được ông: “Được, cài thì cài!”
Bà vươn tay nhỏ bé kéo thắt lưng ông.
Lúc này đôi mắt phượng của Lệ Quân Mặc chọt híp một cái, bàn tay to đè lên vai thơm của bà, trực tiếp đẩy bà tới bên đài rửa mặt.
Lâm Thủy Dao còn chưa đứng vững, trong tầm mắt nhanh chóng tối sằm, người đàn ông đè ép qua đây, trực tiếp đầy bà vào lòng.
Cánh tay có lực kiện bóp chặt vòng eo nhỏ của bà, hai tròng mắt Lệ Quân Mặc u ám nhìn bà chằm chằm.
Lâm Thủy Dao tìm về quyền chủ động, bà chậm rãi gợi lên môi đỏ mọng, giọng nói mềm nhẹ hỏi: “Lệ tổng, anh làm sao vậy, tôi đang gài dây lưng cho anh mà.”