Chương :
Anh ném cô trong vào nước lạnh chính là muốn cô tỉnh rượu?
Cách để tỉnh rượu có hàng vạn, vì sao anh lại chọn cách thô bạo như vậy?
“Mạc Tuân, anh thực sự… quá đáng ghét!” Lê Hương siết nắm tay nói.
Mạc Tuân nhìn khuôn mặt nhỏ dính đầy bọt nước của cô lại không chút hối hận nào: “Tôi không thích lãng phí thời gian trên ma men, khi cô muốn nói hay làm chuyện gì với tôi thì nên giữ tỉnh táo trước đi.”
..” Lê Hương vồn tràn đầy quyết tâm tắt thắng với tối nay, còn uống rượu đánh bạo muốn bắt anh lại, giờ thì hay rồi, trộm gà không thành lại mát nắm thóc.
Lê Hương chẳng còn tâm tình gì nữa, cô rất lạnh, cho nên mở rộng hai cánh tay làm bộ đáng thương nhìn anh: “Tôi lạnh quá, ôm tôi ra ngoài.”
Mạc Tuân cầm một khăn tắm rộng lớn bọc cô lại, sau đó ôm ngang cô lên.
Lê Hương giơ lên tay nhỏ bé, ngón tay rơi trên khuôn mặt tuần tú của anh, chậm rãi vuốt ve: “Mạc Tuân, bây giờ tôi không đẹp, nên anh không thích tôi nữa à?”
Mạc Tuân nhìn cô, khuôn mặt nhỏ của cô khẳng định không đẹp như trước đây, nhưng những phương diện khác của cô không thay đổi, vẫn hấp dẫn anh như vậy, bằng không anh cũng sẽ không nhận ra cô.
Hiện tại cô làm bộ đáng thương nhìn anh, trên hàng mi nhỏ dài còn đọng giọt nước trong suốt, run lên một cái, thực sự động lòng người.
‘Yết hầu Mạc Tuân khẽ lăn: “Sao lại hỏi như vậy?”
“Chẳng lẽ không đúng sao, trước kia Mạc tiên sinh rất…
ham mê sắc đẹp, hiện tại anh lại không như thế rồi! Hứ, Mạc tiên sinh quả nhiên chỉ thích phụ nữ xinh đẹp, cái loại càng xinh đẹp càng tốt, đúng là tên đàn ông nông cạn!” Lê Hương lên án nói.
Mạc Tuân chậm rãi nhếch môi mỏng, về những thứ này anh thừa nhận, anh thích mỹ sắc của cô, thích tất cả xinh đẹp nhỏ nhắn mềm mại trên người cô.
Lúc này trong đôi mắt trong vắt Lê Hương lại tràn ra lên vài phần men say, cô si ngốc nhìn Mạc Tuân: “Mạc tiên sinh, anh thực sự không muốn làm chút chuyện xấu với tôi à, tôi…”
“Ùm” một tiếng, Lê Hương lại một lần nữa bị ném vào trong nước lạnh.
Lúc Lê Hương được vót lên đã sức cùng lực kiệt, toàn thân vô lực, Mạc Tuân đặt cô trên giường lớn êm ái, cô lật cả người, áp vào trong chăn mềm mại tìm một vị trí thoải mái nhất rồi ngủ.
Mạc Tuân nhìn cô, hiện tại cô co thân thể mềm mại lại thành một đoàn, rất rõ ràng bị đả kích lớn nơi anh nên mới tìm kiêm âm áp trong chăn đây mà.
Mạc Tuân đấp kín chăn cho cô, sau đó môi mỏng rơi trên trán cô, nhẹ nhàng hôn.
Lúc này Lê Hương trong giác mộng bỗng cắt tiếng nỉ non: “Mạc tiên sinh… Mạc tiên sinh…”
Mạc Tuân cứng đờ, cô đang gọi tên anh.
Cô trong lúc ngủ mơ gọi tên anh.
Nếu như không phải là yêu, sao cô lại gọi tên anh?
Nhưng, không phải cô thích Tô Hi rồi ư Ba năm trước đây cô sinh con cho Tô Hi, còn bỏ anh đi, ba năm sau cô vào lúc nguy hiểm nghĩ tới đều là Tô Hi.
Mạc Tuân thừa nhận mình sâu đậm đồ ky, ghen ty đến nổi điên, hiện tại trong giấc mộng cô kêu tên của anh, lại khiến anh nghi ngờ, cô luôn là như vậy, luôn thờ ơ ném một hòn đá nhỏ đến trái tim phẳng lặng của anh, khơi dậy từng cơn sóng lớn, mà cô lại chẳng hề hay biết gì.
Trong lòng cô đến tột cùng suy nghĩ cái gì?