Chương :
Mạc Tuân tới.
Hôm nay Mạc Tuân mặc tây trang màu đen, chất vải đắt giá được là nóng không chút nếp uốn nào, toát ra khí chất thượng lưu quý tộc ưu nhã sang trọng.
Anh đi tới, cặp mắt thâm thúy kia nhàn nhạt quét quanh toàn trường, khí tràng cường đại không rét mà run như đề vương đích thân nghênh giá, khiến người ta không nhịn được muốn quỳ lạy.
Tiểu Tinh Tinh thấy được Mạc Tuân hai mắt liền sáng ngời, là chú đẹp trai kia: “Chú đẹp trai!”
Tiểu Tinh Tinh chạy tới bên chân Mạc Tuân, ngước đôi mắt to trắng đen rõ ràng vui vẻ nhìn anh: “Hello, chú đẹp trai, chú còn nhớ con không?”
Nhớ chứ!
Đương nhiên nhớ!
Đây là lần thứ hai Mạc Tuân nhìn khuôn mặt nhỏ giống Lê Hương như đúc của Tiểu Tinh Tỉnh, nội tâm anh vẫn rung động như thế. Trong quá khứ anh đã từng khát vọng có một đứa con gái đến bao nhiêu, con gái của anh chắc chắn sẽ giống hệt mẹ cô bé.
Hiện tại Tiểu Tinh Tinh thỏa mãn hết thảy huyễn tưởng của anh với con gái.
Quan trọng là… Tiểu Tinh Tinh cũng nhớ anh!
Tuy chỉ gặp mặt một lần, nhưng Tiểu Tinh Tinh không quên anh.
Lúc này Mạc Tuân thấy được bàn tay nhỏ bé bị thương của Tiểu Tinh Tinh, anh mắp máy đôi môi mỏng: “Tinh Tinh, sao con lại bị thương rồi, là ai làm?”
“Cái này à…” Tiểu Tinh Tinh nhìn một chút vết thương trong lòng bàn tay mình, cười ngọt ngào: “Không sao ạ, chú ơi, con dũng cảm lắm ạ, sẽ không khóc nhè đâu.”
Trái tim Mạc Tuân như bị siết chặt, anh quỳ một gối, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ của Tiểu Tinh Tinh: “Có đau không con?”
Anh thỏi thổi vết thương của Tiểu Tinh Tinh, động tác mềm nhẹ lại thận trọng.
Tiểu Tinh Tinh nhìn Mạc Tuân, lần đầu tiên ở sân bay nhìn thấy chú đẹp trai này cô bé liền muốn chú đẹp trai này làm bố của mình rồi.
Mẹ Tiểu Đường cứ mãi bắt nạt nói cô bé không có bố, nếu như cô bé có bố, bố có thể ôm cô bé ôm lên thật cao rồi, nếu như cô bé có bố, bố có thể bảo vệ mẹ, không cho những người xấu kia nói bậy mẹ rồi.
Nhưng, cô bé lại rất thấp thỏm, nếu như chú đẹp trai không thích mẹ, không thích cô bé, vậy nên làm sao bây giờ?
Hiện tại chú đẹp trai dịu dàng với cô bé như vậy, hai mắt Tiểu Tinh Tinh sáng lên, chú đẹp trai chắc cũng thích cô bé nhỉ?
Tiểu Tinh Tinh “suyt” một tiếng, giọng nói non nót vang lên: “Dạ, có đau một chút ạ.”
Mạc Tuân nhìn dáng vẻ Tiểu Tinh Tinh rõ ràng rất đau nhưng vẫn chịu đựng, trong lòng mềm thành nước, anh vươn cánh tay tráng kiện, một tay bế Tiểu Tinh Tinh từ dưới đất lên: “Tinh Tinh, không sao, ở trước mặt chú, con có thể khóc nhè.”
Thật vậy chăng?
Trong đôi mắt to rõ ràng lòng trắng lòng đen của Tiểu Tinh Tinh nhanh chóng dâng lên một tằng hơi nước trong suốt, cô bé vừa uất ức vừa đáng thương, cái mũi nhỏ đỏ bừng: “Chú đẹp trai ơi, bọn họ mắng mẹ con, còn đánh con nữa!”
Lúc Tiểu Tinh Tinh một mình rất dũng cảm, nhưng bây giờ Mạc Tuân đã tới, thân ảnh đồ sộ mạnh mẽ ấy như núi cao vững chãi, khiến cô bé muốn dựa vào, muốn làm nũng, cô bé nhanh chóng cáo trạng với Mạc Tuân.
Mạc Tuân mím đôi môi mỏng, ánh mắt lạnh lẽo âm vụ nhanh chóng rơi trên người mẹ Tiểu Đường: “Cô chính là người đàn bà chanh chua, còn nó là con nhóc sư tử cái bắt nạt Tinh Tinh?”