Chương :
Tiểu Tinh Tinh rất vui vẻ: “Bố mẹ, con buồn ngủ quá.”
“Ngủ đi.” Lê Hương đắp chăn cho Tiểu Tinh Tinh.
Thế nhưng ai ngờ Tiểu Tinh Tinh lại ngồi dậy, bây giờ cô nhóc đang ngủ ở giữa, cô bé bỗng bò dậy, bò tới bên cạnh giường, còn vươn tay nhỏ bé đẩy đẩy Lê Hương vào trong lòng Mạc Tuân: “Mẹ, mẹ ngủ chung với bố đi…”
Vành tai trắng như tuyết của Lê Hương lập tức đỏ ửng: “Tinh Tinh, con…”
“Bố, mẹ, hai người yên tâm đi, con biết mà, bà ngoại nói con nít phải hiểu chuyện, tự mình lăn ra bên giường để cho bố mẹ ngủ chung, bởi vì bố mẹ còn phải sinh em cho con.” Tiểu Tinh Tinh che miệng cười nói.
Nhìn con gái “hiểu chuyện”như thế, Lê Hương: “…”
Lê Hương phát hiện, cô giao Tiểu Tinh Tinh cho mẹ mình hoàn toàn là quyết định sai lầm, hơn nữa, cô sinh ba đứa con rồi, sao còn sinh được nữa, nếu như tiếp theo cũng tam thai thì cô nên gì hả, hả?
Lúc Lê Hương sinh tam thai cửu tử nhất sinh, có bóng ma rất nặng trong lòng, cô còn bình thường gặp ác mộng, mơ tới lúc mình mang bầu, khi đó cô sẽ giật mình tỉnh lại từ cơn ác mộng, cô tuyệt đối không muốn sinh nữa.
Lúc này Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn ngủ ở bên ngoài, còn đắp chăn lên cho mình: “Bố, mẹ, ngủ ngon nha.”
Tiểu Tinh Tinh nhắm nghiền hai mắt, rất nhanh đã say giấc.
Con đang ngủ, hiện tại đến lúc giải quyết chuyện giữa người lớn với nhau rồi, Lê Hương chậm rãi nghiêng người sang, nâng đôi mắt trong vắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Mạc Tuân, có phải anh đã biết thân thế bọn nhỏ rồi không?”
Mạc Tuân nghiêng mắt nhìn Lê Hương, vì tới gặp con, cô đã đổi lại về gương mặt của mình, bởi vì đang nằm, vài lọn tóc dài đen nhánh quấn trên cần cổ thanh thoát, vừa thanh thuần vừa quyền rũ.
Chính là người phụ nữ này sinh ba đứa con cho anh, cô là mẹ của con anh.
Mạc Tuân không rung động dung là giả, anh còn nhớ rõ lúc ở Hải Thành lần đầu tiên khi hai người gặp nhau trên xe lửa, khi đó cô chỉ có tuổi.
Cô dành hết cảnh xuân và thời gian tươi đẹp nhất của một cô gái cho anh, cô càng cho anh kéo dài huyết mạch ké thừa.
Ngón tay thon dài Mạc Tuân cuộn tròn, muốn ôm cô, dùng sức cô ôm ở trong ngực mình, khảm vào trong cốt nhục mình, anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, anh muốn nói cho cô biết anh thích biết bao những đứa con cô sinh cho anh, từ nay về sau anh không muốn xa cách với bọn nhỏ nữa, cũng không muốn để cô ra đi, anh không muốn để cô rời khỏi anh.
Nhưng là, ngón tay anh cuộn lên lại buông ra rồi, bởi vì cô cũng làm rất nhiều chuyện anh không có cách nào tha thứ được.
Mạc Tuân mím đôi môi mỏng, hừ lạnh một tiếng: “Thân thế bọn nhỏ có phải cô định lừa gạt tôi cả đời hay không?”
“Tôi không có…”
“Cô có!” Mạc Tuân trực tiếp cắt dứt lời của cô: “Lê Hương, cô quá ích kỷ quá tàn nhẫn, tôi hỏi cô, tại sao cô muốn đưa Dịch Dịch đến bên cạnh tôi, có phải cô không muốn Dịch Dịch không muốn tôi nữa hay không?
Cô vứt bỏ bố con tôi ngoài thế giới của cô, cô chỉ nuôi nắng Bì Bì và Tinh Tinh, thậm chí không cho tôi biết sự tồn tại của hai đứa nó, chỉ chớp mắt Bì Bì và Tinh Tinh đã lớn như vậy, thời gian nhanh đến mức tôi còn chưa kịp tận mắt nhìn bọn nó lớn lên từng chút một, mà cô cũng làm vậy với Dịch Dịch, ba năm, bao nhiêu ngày tháng, nó chính là miếng thịt rớt xuống trên người cô, cô lại chưa từng trở lại!”