Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 1425

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Mạc Tuân ngồi dậy, lồng ngực to lớn phập phồng, đuôi mắt hẹp dài nhanh chóng dâng lên màu máu đỏ tươi nhuốm vẻ đau xót.

Thời gian, thật sự là thứ khiến người đau đớn nhất, ba năm trước đây ở bờ sông cắm địa, cô hung hăng thọc một đao trong trái tim anh, sau đó mang theo Tô Hi đi xa, hoàn toàn chối bỏ anh, vứt bỏ anh.

Khi đó anh nhìn tận mắt cô và Tô Hi biến mắt ở phần cuối thế giới, biến mắt khỏi cuộc sống của anh, anh ngây thơ cho rằng, khi đó chắc đã là cực hạn đau đón.

Thế nhưng, không phải.

Ba năm sau đó, ngày ngày tháng tháng, lúc anh lẻ loi một mình đứng lặng đầu đường, trong lòng là Tiểu Mạc Thần Dịch mới máy tháng lần đầu tiên mở miệng cứ gọi “mẹ”

mãi, anh bắt đầu đắm chìm giữa những người phụ nữ, tìm kiếm bóng dáng của cô, khi đó anh mới phát hiện, năm đó ở bờ sông cắm địa cô chỉ thọc anh một dao, ba năm về sau, một dao kia từng chút một hư thối, nát vụn khiến anh sưng mủ lở loét, vỡ vụn hoàn toàn, Nhìn dáng vẻ anh thống khổ, Lê Hương ngồi dậy theo, đôi mắt trong vắt nhanh chóng đỏ lên, cô rất muốn giải thích: “Mạc Tuân, anh hãy nghe em nói, ba năm đó Em “Cô còn muốn dùng lời ngon tiếng ngọt gì để gạt tôi nữa?”

Mạc Tuân trực tiếp cắt dứt lời của cô, động tác thô lỗ anh xé ra áo sơ mi trên người mình, chỉ vết sẹo nơi trái tim mình: “Lê Hương, cô nhìn cho rõ, nơi này là cô đâm đấy, cô biết ba năm trước đây tôi làm thế nào để sống được không, bác sĩ nói chỉ cần tay cô nhắm chuẩn hơn mắy cô, tôi tuyệt không còn cơ hội sống!”

“Tôi nghĩ mình hẳn là hận ngươi, buồn cười là… tôi đã mắt hết sức lực để hận cô, lúc tôi thề với lòng sẽ quên cô đi, tôi chợt bắt đầu phát hiện những người phụ nữ ba năm nay bên cạnh tôi kia hoặc nhiều hoặc ít cũng bắt đầu giống cô, tôi ở đây không ngừng tìm cái bóng của cô trên những người phụ nữ khác.”

“Có đôi khi mệt mỏi, kiệt quệ, cô độc đến tận cùng, tôi đã từng nghĩ tới thực sự sẽ ở cùng một người phụ nữ khác, để cô ta bổ khuyết vị trí của cô, để cô ta dốc lòng chăm sóc Dịch Dịch, tôi hẳn là tự nói với mình tôi không phải không có cô thì không thể, thế nhưng rất đáng tiếc tôi thất bại, cơ thể của tôi luôn luôn chẳng có bất kỳ tính thú với các cô ta.”

“Là người trưởng thành, tôi cũng đến độ tuổi huyết khí phương cương, ham muốn cao, những người phụ nữ kia không khơi dậy được tính thú trong tôi, nhưng nửa đêm khi cô đi vào giấc mộng của tôi, tôi một thân nóng ran tỉnh lại, trong bóng tối lấy tay tự giải quyết chính mình, cô có biết khi đó tôi có biết bao vô lực cùng tuyệt vọng.”

Nói rồi Mạc Tuân vươn tay cầm bờ vai oánh nhuận của cô, dùng sức nắm, hung hăng nắm, mặt anh nỏi đầy gân xanh: “Lê Hương, tôi vẫn không rõ một vấn đè, vẫn muốn tận miệng hỏi cô, ba năm trước đây… tôi đến tột cùng đã làm sai điều gì?”

Mạc Tuân vẫn luôn rất muốn hỏi, anh đến tột cùng đã làm sai điều gì, hiện tại anh rốt cục đã hỏi được.

Tuy anh biết, khi anh hỏi ra vấn đề này cũng đã thua, anh lại một lần nữa buông xuống tất cả kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của mình.

Trong đôi mắt trong vắt của Lê Hương đã dâng lên tầng nước trong suốt, hàng mi nhỏ dài khẽ rung, bên trong nhanh chóng có nước mắt rơi xuống dưới.

Đây chính là ba năm của anh.

Thì ra cô rời đi ba năm nay, anh là như vậy vượt qua.

Đều nói Mạc gia chuyên sinh ra người sỉ tình, năm đó là Mạc Từ Tước, bây giờ là Mạc Tuân, bọn họ đều là người đàn ông chung tình một dạ với người mình yêu.

Lê Hương giơ tay lên, lòng bàn tay cô run rảy chậm rãi chạm vào vết sẹo nơi trái tim Mạc Tuân: “Xin lỗi, em thực sự… rất xin lỗi, nhưng về ba năm này, em có thể giải thích, em cũng rất muốn trở về thăm anh, thăm Dịch Dịch, nhưng em không về được, em…”

Mạc Tuân đầy bàn tay nhỏ của cô ra xa, anh khép đôi mắt đỏ tươi, lúc mở mắt ra trong đấy chỉ còn sót lại lạnh nhạt thờ ơ: “Lê Hương, nếu như cô thực sự cảm thấy có lỗi, vậy tôi cần cô làm một chuyện ngay bây giờ.”

“Chuyện gì?”

“Bì Bì và Tinh Tinh đều là con của tôi, tôi muốn cô từ bỏ quyền nuôi dưỡng hai đứa trẻ, trao quyền đó cho tôi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio