Chương :
Lê Hương buông lỏng ra Tiểu Mạc Thần Dịch: “Dịch Dịch, con đừng sợ hãi, trước tiên ở đây nghỉ ngơi một chút, mẹ xử lý xong liền đón con về nhà, có được không?”
“Dạ, mẹ đi đi.” Tiểu Mạc Thần Dịch ngoan ngoãn gật đầu.
Advertisement
Lê Hương đứng dậy, rời khỏi căn phòng này.
Thượng Quan Mật Nhi đóng cửa phòng lại, lúc này ả cảm giác được một ánh mắt lạnh như băng rơi vào trên người mình, ả ngắng đầu liền tháy Tiểu Mạc Thần Dịch đang nhìn ả.
Hiện tại Tiểu Mạc Thần Dịch an tĩnh ngồi trên giường, không có chút hoảng loạn nào, cậu nhìn Thượng Quan Mật Nhi, ánh mắt bình tĩnh lạnh lẽo, có sự âm trầm và sắc bén không hợp độ tuổi này.
Thượng Quan Mật Nhi bị cái nhìn như thế chỉ cảm thấy tê cả da đầu, đứa con nít ba tuổi mới vừa rồi còn vùi trong lòng Lê Hương làm nũng uất ức muốn ôm, vậy mà đột nhiên giống như biến thành một người khác, khiến ả sợ hãi.
Advertisement
Nghe nói Mạc gia vị này tiểu thái tử gia là một biến thái IQ cao, Thượng Quan Mật Nhi đột nhiên có một loại dự cảm rất xấu.
Lê Hương nhìn Thượng Quan Mật Nhi: “Thượng Quan Mật Nhi, nói đi, mày muốn tao làm cái gì?”
Bởi vì chuyện lần trước ở hội nghị hàng năm, Thượng Quan Mật Nhi rất tức giận, Lê Hương thật giả căn bản cũng không chơi nổi nữa, ả ngược lại cảm giác mình bị Mạc Tuân và Lê Hương đùa xoay vòng.
Ả không muốn lại bị động hứng đạn nữa, hiện tại ả phải nắm quyền chủ động.
“Rất đơn giản, tao có thể để mày mang Mạc tiểu Thái Tử bình an rời đi, thế nhưng, mày phải đưa Mạc Tuân đến trên giường tao, đêm nay tao muốn làm người phụ nữ của anh ấy!” Thượng Quan Mật Nhi đưa ra yêu cầu của mình.
Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương run rẩy, kỳ thực cô đã đoán được bảy tám phần rồi.
“Sao hả Lê Hương, mày không đành lòng? “Thượng Quan Mật Nhi nhướng mày.
Đôi mắt trong vắt của Lê Hương rơi trên mặt Thượng Quan Mật Nhi: “Được, tao đồng ý.”
Thượng Quan Mật Nhi không ngờ Lê Hương đáp ứng sảng khoái như vậy, chính ả cũng ngắn ra, ả nghi ngờ nhìn Lê Hương: “Lê Hương, chẳng lẽ mày lại có ý định quỷ quái gì, muốn tung chiêu à”
Lê Hương nhếch đôi môi đỏ mọng: “Thượng Quan Mật Nhi, dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người, mày đã thịnh tình mời tao tới tham gia trò chơi này của mày, tao đây cũng chỉ có thể tòng mệnh, nhưng bây giờ mày lại hoài nghỉ, lẽ nào… mày không chơi nổi?”
“Ai nói tao không chơi nổi, Lê Hương, chờ tao lên giường của Mạc Tuân, trở thành người phụ nữ của anh ấy rồi, mày cứ ở đấy chờ khóc đi!”
Khách sạn cao cấp, phòng tổng thống.
Lê Hương lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn: “Tối nay, anh đến phòng em đi, .”
, số phòng của cô.
Tin gửi đi thành công, Lê Hương đứng trước cửa sỏ, hàng mi nhỏ dài như cánh bướm an tĩnh phủ xuống…
Nửa giờ sau: “cốc cốc cốc” tiếng đập cửa vang lên, nhịp gõ mạnh mẽ, mang theo ung dung bình tĩnh.
Lê Hương đi tới, mở cửa phòng.
Ngoài cửa đứng nghiêm một bóng người đồ sộ, Mạc Tuân tới.
Anh mặc áo sơ mi đen và quần tây cùng màu, hơi thở sạch sẽ lãnh đạm, lộ ra vẻ cao cao tại thượng tự phụ cùng bễ nghễ.
Ngọn đèn cửa dát lên gương mặt góc cạnh ấy, mê người khiến người ta không dời mắt nỗi.