Chương :
Trái tim Thượng Quan Mật Nhi “bang bang” nhảy loạn, ả đã ngủ với Mạc Tuân, cảm giác cũng không tệ lắm.
Thế nhưng Mạc Tuân thật sự không bằng…. thủ hạ này… Trời ạ, ả suy nghĩ cái gì vậy?
Advertisement
Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng tỉnh táo, ả phát hiện mình bị Lê Hương đầu độc.
Thượng Quan Mật Nhi thu hồi ánh mát, ả nhìn Lê Hương: “Không ngờ mày trông thanh thuần động lòng người như thê, trong xương lại như vậy…”
“Như vậy cái gì? Vừa rồi tao cũng không nói gì, đầu mày suy nghĩ đen tối còn đổ thừa tao?”
“Mày!” Thượng Quan Mật Nhi cứng họng.
Advertisement
Chặn họng Thượng Quan Mật Nhi xong, Lê Hương lại liếc mắt nhìn A Dạ.
A Dạ cũng nhìn cô, chỉ thấy trong đôi mắt trong vắt của cô gái lóe ra vẻ tinh ranh, đẹp đẽ, còn có mấy phần trêu cọt anh ác liệt, sóng sánh lưu chuyển, câu lòng người ngứa ngáy.
Cõi đời này có hàng ngàn hàng vạn cô gái, nhưng linh hồn thú vị ngàn dặm mới tìm được một.
Cô rất mê người.
Lê Hương cười cười xoay người đi.
A Dạ nhìn tiếu ảnh cô đi xa, đôi mắt sâu thẳm dưới mũ lưỡi trai chu du trên dáng người yêu kiều đó, đầu lưỡi liếm bờ môi mỏng khô ráo, anh cúi đầu cười một tiếng.
Một màn này đều bị Thượng Quan Mật Nhi thu hết vào mắt, Thượng Quan Mật Nhi nhìn ánh mắt A Dạ càn quét trên người Lê Hương, là ánh mắt đàn ông si mê phụ nữ, rất không đứng đán.
Thượng Quan Mật Nhi ghen tị siết chặt nắm tay.
Lúc này A Dạ đứng dậy, đi lấy giấy.
Thượng Quan Mật Nhi nhìn dáng người A Dạ cao to, tuy là trên người chỉ là quần đen áo đen thông thường, thế nhưng lại sinh ra cảm giác hàng hiệu đẳng cấp.
Khí chất một người đàn ông so với bề ngoài anh tuần còn quan trọng hơn, bởi vì khí chất là tổ hợp của quyền lợi, tiền tài, thân phận.
Mặt của A Dạ bình thường, địa vị cũng hèn mọn, nhưng Thượng Quan Mật Nhi không hiểu sao cảm thấy trên người anh có một khí tràng cường đại không khoe khoang lại không chỗ nào che giấu, làm người ta mê muội.
Thượng Quan Mật Nhi liền nhớ tới một màn cắm ky mới vừa nhìn thấy, cả người ả mềm nhũn.
Thượng Quan Mật Nhi về tới chỗ ngồi của mình, lúc này Mạc Tuân bên người đột nhiên cầm tay ả: “Lê Hương, chúng ta kết hôn đi!”
Cái gì?
Thượng Quan Mật Nhi trong lòng nặng nề giật mình, hai mắt ả ngạc nhiên nhìn về phía Mạc Tuân: “Kết hôn?
Anh nói… thật à”
Thượng Quan Mật Nhi hoàn toàn không ngờ Mạc Tuân sẽ cầu hôn ả, thành công đến quá vội vàng làm ả không kịp chuẩn bị.
“Đúng vậy, chúng ta kết hôn đi! Anh sẽ cho em một hôn lễ thịnh thế, để em trước ánh mắt của mọi người gả cho anh, trở thành Mạc thái thái của anh.”
Thượng Quan Mật Nhi thật sự rất vui, mừng rỡ như điên, liền ôm lấy Mạc Tuân, sau đó không kịp chờ đợi dùng sức gật đầu: “Dạ, dạ, em gả! Em đồng ý! Em chờ ngày này đã rất lâu rồi!”