Chương :
Khuôn mặt nhỏ Lê Hương càng đỏ hơn, bởi vì trong óc cô đột nhiên nhảy ra hình ảnh tối qua hai người thân mật.
Cũng không biết có phải cô suy nghĩ nhiều rồi hay không, cô luôn cảm thấy do tôi hôm qua anh ngủ cô, nên hôm nay mới tặng cô son môi.
Advertisement
Hứ, đúng là đàn ông!
“Mạc tổng, anh muốn nghe nói thật không, nói thật là không có!”
“Ha.” A Dạ bật ra tiếng cười trầm thấp trêu người: “Thượng Quan Mật Nhi có phải đã đưa USB cho em không?”
Anh biết cả rồi?
Advertisement
Quả nhiên hiện tại tất cả những gì xảy ra đều trong sự khống chế của anh, anh có kế hoạch.
“Đúng vậy.”
“Mạc Tuân trong USB giống anh như đúc, Lê Hương, em làm sao nhận ra đó không phải anh?”
Cái này…
Lê Hương nhanh chóng giơ tay lên đẩy anh: “Em không nói cho anh đâu!”
A Dạ câu môi, giảm thấp tiếng nói một chút, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe được: “Lê Hương, lúc đó em chẳng phải bởi vì tài đại khí to của anh mà nhận ra ta sao?”
Thật đúng là… không biết xáu hổ, cuồng tự luyên!
Lê Hương ngắng đầu nhìn anh: “Anh đừng có luôn nhìn lén em như thế, em không nhận ra anh.”
Trong ánh mắt sâu thẳm nóng bỏng của anh vẫn theo sát cô, cô không phát hiện cũng khó khăn.
A Dạ cắt giọng khàn khàn mang theo ý cười: “Chỉ thích nhìn dáng vẻ làm bộ bên ngoài của em, trong đầu lại đang rêu rao, cởi hết quần áo của cô ta, cởi hết quần áo của cô ta”
Lê Hương nhanh chóng che môi anh, trọn mắt lên giận dữ nhìn anh.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, giống như đóa hồng đỏ kiều diễm ướt át, anh nói như vậy, sau này cô còn mặt mũi nào.
nhìn người?
A Dạ quyết định không chọc cô nữa, anh đóng thỏi son lại, hài lòng nhìn kiệt tác của mình: “Thật đẹp.”
Anh là một đại trực nam, cho nên son mua cũng là màu mà đàn ông thích nhát.
Lê Hương có đôi môi củ ấu xinh đẹp, thanh thuần lại tiên khí, rất thích hợp tông màu san hô, thoa lên son môi hết sức dụ người, khiến người ta nhịn không được muốn âu yếm.
Nhìn dáng vẻ anh hài lòng, nghe anh ca ngợi, Lê Hương cảm giác khuôn mặt nhỏ của mình cũng không được tự nhiên cháy lên, từ hôm qua anh rất khác lạ, lẽ nào anh đã tha thứ cho cô sao?
Lê Hương vươn tay chống đỡ lên lồng ngực to lớn của anh: “Mạc Tuân, anh buông ra trước đã, lát nữa Thượng Quan Mật Nhi sẽ đi ra đó.”
Cô ngượng ngùng như đóa hoa e ấp, nửa chống cự, nửa nghênh đón trong lòng anh, ánh mắt A Dạ trầm xuống, cúi đầu muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Lê Hương sợ đến tránh khắp nơi: “Mạc Tuân, trên môi em còn có son… Ưml”
A Dạ đã hôn cô.