Chương :
Lúc này có người đi tới: “Cô dâu, giờ lành đã đến, có thẻ đi ra.”
Thượng Quan Mật Nhi thu hồi nghỉ ngờ của mình, äả cảm giác mình đã suy nghĩ nhiều quá.
Advertisement
Mạc Tuân bây giờ đối với ả tốt, mà Tình Nhi vẫn còn ở trong tay các ả, Lê Hương cũng không dám giở trò, hết thảy đều dựa theo kế hoạch tiền hành thuận lợi, hôm nay ả chỉ cần gả cho Mạc Tuân, làm người phụ nữ toàn thế giới đều ước ao là được.
Hơn nữa, Mạc Tuân vốn chính là một người bạc tình lãnh khốc như vậy, đó là chuyện rất bình thường.
Thượng Quan Mật Nhi lộ ra nụ cười hoàn mỹ: “Được, tôi tới đây.”
Ä đi ra ngoài.
Advertisement
Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, điện thoại của Thượng Quan Mật Nhi.
Rất đáng tiếc, ả đã đi rồi, điện thoại rơi vào nơi đây.
Hiện tại trên màn hình điện thoại hiển thị hai chữ Họa Phi.
Điện thoại không ai tiếp, Họa Phi lại gọi lần thứ hai, lần thứ ba… chắc là có chuyện rất quan trọng rất muốn nói cho Thượng Quan Mật Nhi.
Nhưng, Thượng Quan Mật Nhi đã định trước tiếp không nhận được cú điện thoại này, tiếng nhạc chuông cứ mãi reo trong căn phòng trồng rỗng.
Thượng Quan Mật Nhi đi tới trong hôn lễ, một ít phu nhân danh viện vây quanh ả, suýt chút nữa khen ả lên trời, “Cô dâu hôm nay thật đẹp quá.”
“Cô dâu hiện tại là thiên kim rồi, sắp gả vào đệ nhất tài phiệt toàn cầu, trở thành đệ nhất phu nhân rồi, về sau cô dâu cần phải để ý đến chúng tôi nhiều hơn đó.”
Thượng Quan Mật Nhi mỉm cười, giờ khắc này thực sự: cảm giác mình có toàn thề giới, chợt ả thấy Mạc Tuân, nhanh chóng nghênh đón: “Tuân…”
Ä muốn khoác lên cánh tay Mạc Tuân.
Nhưng Mạc Tuân tránh được, căn bản cũng không có để cho ả đụng tới.
Tay Thượng Quan Mật Nhi cứng đờ ở giữa không trung, vô cùng xấu hỗ.
Một màn này bị nhóm phu nhân danh viện thu vào đáy mắt, mọi người biến sắc, nhao nhao xì xào bàn tán, “Chuyện gì xảy ra thế này, Mạc tổng lại không cho cô dâu đụng?”
“Tôi xem hôm nay trên mặt Mạc tổng một chút ý cười cũng không có, hình như rất không vui.”
Thượng Quan Mật Nhi rất bối rối, ả không biết Mạc Tuân đang làm cái gì, nhiều người nhìn như vậy, anh để cho ả mắt hết mặt mũi, lại tiền thoái lưỡng nan.
“Tuân,” Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng nặn ra nụ cười khó coi: “Em thấy sắp bắt đầu hôn lễ rồi đó.”
Thượng Quan Mật Nhi mơ hồ có dự cảm rất xấu, ả đang thúc giục hôn lễ. Mạc Tuân nhàn nhạt nhìn Thượng Quan Mật Nhi, sau đó câu đôi môi mỏng: “Đừng nóng vội, cuộc hôn lễ này còn một người rất quan trọng yếu sẽ đến.”
Ai vậy?” Thượng Quan Mật Nhi trong lòng căng thẳng, ả cảm thấy người mà Mạc Tuân sẽ bắt lợi với ả.
Lúc này Sùng Văn đã đi tới, thấp giọng báo cáo: “Chủ tử, người đến.”
Mạc Tuân nhìn Thượng Quan Mật Nhi, sau đó dùng ánh mắt chỉ chỉ: “Nhìn đi, người đã tới.”
Thượng Quan Mật Nhi thuận mắt vừa nhìn, con ngươi của ả lập tức liền co lại phóng đại, hoảng sợ quên mắt hô hấp của mình.