Chương :
Mọi người thấy tên thích khách kia trực tiếp khiếp sợ ngay tại chỗ, “Trời ạ, thích khách này sao dáng dấp giống hệt Mạc tổng thế?”
Đây là ý gì?
Advertisement
Thích khách giống với Mạc Tuân?
Thượng Quan Mật Nhi biết mỗi một chữ này là có ý gì, nhưng những chữ này nói liền một câu thì ả chẳng hiểu gì cả.
Thượng Quan Mật Nhi ngước mắt nhìn, thấy được tên thích khách kia, ả toàn bộ chắn động, sắc mặt trắng bệch.
Thích khách này thực sự giống Mạc Tuân như đúc.
Advertisement
Lại có hai Mạc Tuân.
Đầu Thượng Quan Mật Nhi “oanh” một cái nổ tung, lung lay chao đảo.
Hai Mạc Tuân, vậy… ngủ với ả là Mạc Tuân nào?
Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng ý thức được cái gì, ả hình như trúng kế rồi.
Lúc này tên thích khách kia nhìn về phía Thượng Quan Mật Nhi: “Mật Nhi, em không cần phải sợ, anh nhất định sẽ bảo vệ em, chờ anh giết Mạc Tuân xong, anh chính là Mạc Tuân thật rồi, đến lúc đó những gì Mạc Tuân có đều là của chúng ta.”
Thượng Quan Mật Nhi như bị đẩy tới trong vực sâu, tay chân lạnh lẽo, ả lạnh run: “Không, tao không biết mày, mày là ai?”
Tên thích khách kia xông lại ôm lấy Thượng Quan Mật Nhi: “Mật Nhi, em sao vậy? Có phải em đã quên đại kế của chúng ta hay không, em bảo anh phẫu thuật thành Lục.
Tuân, sau đó mưu đồ lấy tất cả của hắn, chúng ta đã lên kế hoạch rồi.”
Nói xong tên thích khách kia thâm tình nâng mặt Thượng Quan Mật Nhi lên: “Mật Nhi, đêm qua chúng ta rất vui vẻ đúng không, em là người phụ nữ của anh!”
Người chung quanh vỡ òa, ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh, Trời ạ, không nghĩ tới Thượng Quan Mật Nhi này độc ác đến thế, ả tìm nhân tình thiết kế hét thảy, thì ra là có chủ ý này!”
“Thượng Quan Mật Nhi thật đúng là nực cười, vừa rồi ả luôn miệng nói ngủ cùng Mạc tổng, kết quả chỉ là ngủ với một thích khách đã phẫu thuật thẩm mỹ.”
“Thượng Quan Mật Nhi hết cứu được rồi, gen gia tộc cô ta thối nát như thế đó.”
Thượng Quan Mật Nhi hiểu ra toàn bộ, đây là âm mưu của Mạc Tuân, anh tìm một thế thân ngủ với ả.
Mạc Tuân chưa từng chạm qua ả!
Thượng Quan Mật Nhi khiếp sợ ngẳng đầu, ả nhìn người đàn ông trước mắt, Mạc Tuân thân thể như ngọc, quang huy rực rỡ, lúc này anh rũ mí mắt anh tuấn nhàn nhạt nhìn ả, ánh mắt mỉa mai, hàn lãnh thấu xương.
Anh thực sự bạc tình với ả.
“Mạc Tuân, anh… anh thật sự chán ghét em đến như: vậy sao?” Thượng Quan Mật Nhi tự nhận là mình thực sự: thích Mạc Tuân, nhưng anh phụ bạc ả.
Mạc Tuân nhìn Thượng Quan Mật Nhi, lạnh lùng nói: “Tôi mỗi lần gặp cô đều cảm thấy… buồn nôn.”
Phập phập phập.
Thượng Quan Mật Nhi cảm thấy vạn tiễn xuyên tâm.
Người đâu, dẫn ả đi.” Mạc Tuân ra lệnh.