Chương :
Cô cảm giác tất cả những gì mình trải qua ở Lan Lâu Cổ Quốc, những mê man, gian nan, bắt lực, cô độc, sinh lão bệnh tử đó… đều được chữa khỏi.
Advertisement
Lê Hương ôm chằm Tiểu Mạc Thần Dịch, cô dùng sức gật đầu: “Ừ, về sau mẹ liền giao cho Dịch Dịch bảo vệ.”
Tính cách Tiểu Mạc Thần Dịch rất trầm ổn, sẽ không nói cái gì dỗ ngon dỗ ngọt, cậu chỉ vươn bàn tay nhỏ bé, đi tới sau lưng Lê Hương nhẹ nhàng võ võ.
Cậu đã biết mẹ vì sinh hạ cậu mà đã ngậm bao nhiêu đắng cay, bởi vì bố đã cho cậu xem video trên USB.
Cậu đã trưởng thành, về sau, bất luận kẻ nào cũng không thể bắt nạt mẹ, Tiểu Mạc Thần Dịch ở trong lòng nghĩ như: vậy.
Advertisement
Nhìn hình ảnh mẹ con Lê Hương yêu thương nhau ấm áp, Thượng Quan Mật Nhi thực sự đồ kị đến chết, vì sao, vì sao ông trời không công bằng như vậy, người đàn ông Mạc Tuân này đã đem toàn bộ sủng ái cho Lê Hương, tại sao còn muốn cho Lê Hương một thằng con trai biến thái đến đáng sợ?
Đây thật sự khiến người ta đố ky!
Thượng Quan Mật Nhi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Mạc Tuân: “Có phải anh đã sớm biết em không phải Lê Hương?”
Lê Hương đứng cạnh cũng nhìn về phía Mạc Tuân, kỳ thực cô cũng rất muốn biết Mạc Tuân là lúc nào phá tan mị thuật Giao Nhân Tộc nhận ra cô.
Mạc Tuân cắt giọng: “Ngay từ đầu tôi cũng không nhận ra cô là ai, nhưng cái này cũng không gây trở ngại tôi xa lánh cô, tuy là trong ánh mắt tôi thấy đều là khuôn mặt tuyệt sắc kia của Lê Hương, nhưng cơ thể tôi đang bài xích cô, không hề muốn thân cận với cô, thậm chí chán ghét, buồn nôn.”
“Lê Hương biến thành tiểu nha hoàn, lần đầu tiên tôi tháy tiểu nha hoàn ánh mắt liền dừng lại, dường như từ nơi sâu xa có cái gì đang háp dẫn tôi, khiến cho tôi không dời mắt nổi, cơ thể và trái tim tôi từng bước một bị tiểu nha hoàn này nắm đi, mỗi một lần thấy cô ấy, tôi đều cảm thấy tâm động không ngớt.”
“Lần kia ở Cửu Lăng Vương phủ, tôi nghe thấy tiếng kêu của cô ấy, cũng chính là lần kia tôi nhận ra cô ấy.”
Thượng Quan Mật Nhi chưa từ bỏ ý định, chỉ muốn nghe một chút, nhưng bây giờ nghe được, ả lại hối hận, chớ nên nghe, bởi vì ả đơn giản là tự rước lấy nhục.
Cái gì mà mị thuật, trò chơi Lê Hương thật giả căn bản cũng không có vây khốn Mạc Tuân, mà ả ta lại cứ mãi đắc chí.
Đon giản chỉ có một mình ả diễn, hệt như một con hề.
Lúc này Lê Hương đứng lên, cô nắm tay Tiểu Mạc Thần Dịch đi tới bên người Mạc Tuân, đôi mắt trong vắt rơi trên khuôn mặt trắng héếu của Thượng Quan Mật Nhi, thản nhiên nói: “Thượng Quan Mật Nhi, mị thuật Giao Nhân Tộc cùng cái gọi là nguyền rủa kia chỉ là một hồi hoa trong gương, trăng dưới nước của chúng mày, vở kịch Lê Hương thật giả mà chúng mày làm đạo diễn lần nãy cũng chính là minh chứng tốt nhát.”
Thượng Quan Mật Nhi nhìn một nhà ba người đang đứng ở trước mặt ả, Mạc Tuân là người đàn ông đầu tiên phá được mị thuật Giao Nhân Tộc, anh phá vỡ trận ảo ảnh này.
“Ha, Lê Hương, mày thắng rồi, hiện tại đương nhiên mày nói cái gì cũng đúng, nhớ lại khi trước mày từng thề như đinh đóng cột, mày dốc hết tất cả đánh cược một hồi thịnh thế với tao, mày đặt cược tất cả Mạc Tuân sẽ thăng.”
Mạc Tuân nghiêng mắt nhìn về phía Lê Hương, tâm tư khẽ động, vươn bàn tay nắm bàn tay nhỏ mềm của cô: “Em đã từng cược như vậy?”
Lê Hương cũng quay đầu, đôi mắt lóng lánh hướng về phía anh cười nhẹ: “Đúng vậy, đây là tiền đặt cược lớn nhất mà em từng chơi đó.”
“Em từng sợ không?”
Lê Hương nhẹ nhàng lắc đầu: “Chưa bao giờ, em biết, anh chưa bao giờ sẽ để em thua.”
Trái tim kiên nghị của Mạc Tuân nhất thời mềm thành nước, anh nắm thật chặt bàn tay cô, cũng không muốn buông ra thêm lần nào nữa.