Chương :
Mọi người cùng nhau đến Cửu Lăng vương phủ, Cửu Lăng vương phủ sớm đã có chuẩn bị, quản gia bên trong rất cung kính đón mọi người vào.
Advertisement
Trong phòng khách, Liễu Anh Lạc đang ngồi ở trên ghế salon uống trà, Cửu Lăng vương Thượng Quan Húc ngồi cùng, trong mặt mày đều là dáng vẻ cung kính.
“Mẹ.” Mạc Tuân đi vào.
Liễu Anh Lạc nhanh chóng đứng dậy: “A Đình, con đã đến rồi.”
Mạc Tuân kéo tay Liễu Anh Lạc, bảo vệ mẹ ra phía sau mình, anh nâng cặp mắt thâm thúy nhìn về phía Thượng Quan Húc: “Cửu Lăng vương, vì sao anh lại lén mang mẹ tôi đi, chuyện này anh nên giải thích một chút đi.”
Advertisement
Thượng Quan Húc cười xua tay: “Mạc tổng, anh đừng hiểu lầm, em chỉ là mời bác tới uống chén trà.”
“Bác?”
“Đúng vậy, lẽ nào Mạc tổng không biết sao, mẹ anh chính là em gái của phụ vương em, cũng chính là Trưởng công chúa điện hạ vô cùng tôn quý của Hoa Tây Châu, em dĩ nhiên phải gọi một tiếng bác, lại nói, em và Mạc tổng cũng là anh em họ, em còn phải gọi Mạc tổng một tiếng anh.”
Nói rồi Thượng Quan Húc đưa một phần giám định ADN ra.
Lê Hương nhìn tờ giám định, nhàn nhạt mỉm cười: “Xem ra tốc độ của Cửu Lăng vương thực sự nhanh.”
Thượng Quan Húc từ lúc lão nha hoàn chết mà bắt đầu hoài nghỉ Lê Hương rồi, sự thực chứng minh anh ta hoài nghỉ cũng không sai, Lê Hương đã sớm biết thân thế của Mạc Tuân, nhưng cô vẫn luôn giấu.
“Tốc độ tôi có nhanh cũng không bằng Lan Lâu công chúa.” Thượng Quan Húc có ý riêng nói.
Lê Hương nhướng chân mày lá liễu tinh xảo, cũng không tiếp tục đề tài này: “Vậy phải quấy rày Cửu Lăng vương rồi, chúng tôi phải mang dì Anh Lạc về.”
“Bác…” Thượng Quan Húc nhanh chóng gọi Liễu Anh Lạc: “Bác là Trưởng công chúa điện hạ của Hoa Tây Châu chúng con, không bằng tạm thời ở lại Cửu Lăng vương phủ của con máy ngày, ngày khác lại đến Phủ công chúa của Hoa Tây Châu.”
Liễu Anh Lạc dừng bước lại, nhìn về phía Thượng Quan Húc, bà muốn nói chuyện, thế nhưng lúc này bên tai đã truyền đến một giọng nói trầm thấp trước một bước: “Cửu Lăng vương có ý tốt thì chúng tôi ghi trong lòng, nhưng Anh Lạc ngoại trừ là Hoa Tây Châu Trưởng công chúa điện hạ ra, cô ấy còn là vợ của Mạc Từ Tước tôi, tôi hiện tại muốn dẫn cô ấy về nhà.”
Liễu Anh Lạc ngắng đầu, ánh mắt rơi trên người Mạc Từ Tước.
Mạc Từ Tước một thân áo sơ mi và quần tây đơn giản, người đàn ông năm mươi tuổi nhuộm đầy vẻ phong tình từng trải, thấm nhuần sự sát phạt cường thế cao cao tại thượng chốn thương trường, lời nói ra không được phép từ chối.
Mạc Từ Tước bước mạnh qua đây, đi tới trước mặt bà, sau đó vươn bàn tay cầm tay bà, muốn dẫn bà về nhà.
Thượng Quan Húc nhìn Mạc Từ Tước, gật đầu nói: “Vậy được rồi, nghe dượng.”
Mạc Từ Tước nắm tay Liễu Anh Lạc, trực tiếp mang bà đi.
Mạc Tuân và Lê Hương cũng định rời đi, chợt Thượng Quan Húc lên tiếng: “Mạc tổng, xin dừng bước, tôi muốn nói điều này với anh.”
Mạc Tuân ngừng lại.
Lê Hương cũng không bát ngờ, hiện tại Thượng Quan Húc đã biết thân thế của Mạc Tuân, anh ta khẳng định có lời muốn nói với Mạc Tuân nói, hơn nữa còn đề phòng cô.
“Vậy các anh trò chuyện đi, tôi đi ra ngoài trước.” Lê Hương cười nói.