Chương :
Lê Hương không biết nói gì.
Advertisement
Bà bà nghỉ ngờ nhìn Lê Hương: “Lê Hương, con sao vậy, lẽ nào con đã quên huyết hải thâm cừu giữa Hoa Tây Châu và Lan Lâu rồi?”
“Bà bà, con không quên, con sẽ… mau sớm tra ra người này là ai.”
“Vậy là tốt rồi.” Bà bà xoa xoa mái tóc dài của Lê Hương: “Được rồi Lê Hương, con có tìm được bố của Tinh Tỉnh và Bì Bì không?”
Lê Hương gật đầu: “Dạ, tìm được rồi ạ.”
Advertisement
“Vậy ngày khác hẹn cậu ta, chúng ta ăn bữa cơm, ta muốn quan sát cậu ta một chút, phò mã cho Lan Lâu Cổ Quốc chúng ta cũng không phải dễ làm như vậy, hơn nữa lễ kế vị của Lê Hương vẫn luôn được chuẩn bị, chờ con hoàn thành nhiệm vụ lần này, rút ra Hiên Viên Kiếm, phục hưng Lan Lâu, chúng ta liền quay về Lan Lâu Cổ Quốc, mà con sẽ trở thành Nữ vương đại nhân thứ mười ba của Lan Lâu.”
Lê Hương thõng xuống hàng mi nhỏ dài, cô đã dự cảm được, con đường sau này của cô và Mạc Tuân sẽ rất khó đi.
Bà bà cũng không ở lại, mà ngồi xe rời đi, Lê Hương trở lại phòng mình, lúc này “ting” một tiếng, điện thoại của cô tới tin nhắn.
Mở ra nhìn, là Mạc Tuân gởi tới.
“Không về đã đành, đến tin nhắn cũng chẳng gửi cho anh, em xem em bận đến bao nhiêu.”
Đây là một tin nhắn tràn đầy oán khí, lại bá đạo mười phần, Lê Hương cong môi, trong mắt tràn ra ý cười.
Ngón tay đè lên bàn phím, cô trả lời lại: “Mạc tiên sinh, em đây là cho anh cơ hội đi tán gái đó, nói không chừng lúc khuya anh về nhà còn có thể nhặt được một tiểu mỹ nhân ngư trên đường đó.”
Mạc Tuân hồi âm rất nhanh đã hồi âm “Tại sao anh phải đi tán một con cá, anh chỉ muốn tán em.”
Được rồi, Lê Hương cảm thấy trong lòng ngọt ngào, Mạc tiên sinh của cô thật đúng là biết nói ngon dỗ ngọt mà.
Lúc này “cốc cốc” tiếng đập cửa vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Thủy Dao cầm một ly sữa bò nóng đi đến: “Lê Hương, đưa ly sữa bò nóng này cho dì Anh Lạc của con đi, mẹ cảm thấy từ khi dì Anh Lạc con trở về từ chỗ Mạc Từ Tước thì cứ khác lạ, mẹ đoán nhất định là con cáo già Mạc Từ Tước kia táy máy tay chân với dì Anh Lạc con rôi.”
“Không thể nào…”
“Làm sao không thể, nếu bàn về phúc hắc, không ai bằng Mạc Từ Tước, hơn nữa Mạc Từ Tước vô cùng ham mê nữ sắc, dì Anh Lạc ở trước mặt ông ta chính là một con thỏ nhỏ, bị ông ta ăn sạch cũng không biết.”
Trong óc Lê Hương hiện ra dáng vẻ thâm trầm nội liễm kia của Mạc Từ Tước, cô lúc này lúng túng ho khan hai tiếng: “Mẹ, mẹ đừng nói lung tung, Bác Mạc không thích nữ sắc.”
Lâm Thủy Dao liếc mắt Lê Hương, ý kia là con biết cái gì? “Lê Hương, Mạc Từ Tước có nữ sắc hay không, con cứ đi hỏi dì Anh Lạc của con thì sẽ biết.”
…” Cô làm gì mặt dày để hỏi được chứ?
Cô và Mạc Tuân thiếu chút nữa đã kết hôn rồi, đây chính là bó chồng, mẹ chồng của cô, nào có làm con dâu đi hỏi bí sự khuê phòng của bố mẹ chồng?
Lê Hương nhanh chóng nhận lấy sữa bò nóng: “Mẹ, con sẽ đi ngay bây giờ.”
Lê Hương đi tới trước cửa phòng cách vách, sau đó giơ tay lên gõ cửa.
Rất nhanh bên trong liền truyền đến thanh âm thanh lệ của Liễu Anh Lạc: “Vào đi.”