Chương :
Sùng Văn : “…”
Được rồi, chủ tử anh vui vẻ là được rồi.
Advertisement
Sùng Văn đánh tay lái, chiếc Rolls-Royce Phantom xuất phát đến nơi khác.
Lê Hương đã đến dưới lầu, đợi Mạc Tuân.
Nhưng là chờ mãi, cũng không chờ được người.
Ai, cái người vừa rồi mới gửi WeChat nói lập tức tới ngay dưới lầu nhà cô, hiện tại đi đâu rồi?
Advertisement
Thật là kỳ quái.
Lúc này điện thoại di động của cô vang lên, điện thoại của Mạc Tuân gọi đến.
Lê Hương nhanh chóng án phím nghe: “Alo, Mạc tiên sinh, anh bây giờ ở đâu, tại sao không thấy anh?”
Lê Hương, xin lỗi, hiện tại anh có chút việc gấp, không qua đón em được rồi.”
“Mạc tiên sinh, anh có chuyện gì gấp thế, có muốn em giúp không?”
“Không cần, chuyện của công ty.”
Lê Hương gật đầu: “Dạ vậy được rồi, anh đi làm việc trước đi, tự em đi vậy, ba mẹ anh cứ giao cho em.”
Cổng khách sạn Khoái Tiệp đột nhiên bị đẩy ra, gió lạnh bên ngoài một hồi lạnh lùng thổi đến, sau đó nối đuôi nhau kéo vào một nhóm hộ vệ áo đen vóc người hung hãn, trực tiếp bao vây nơi này.
Chủ khách sạn vội vã chạy tới, còn chạy mắt một chiếc dép: “Các anh… các anh là người nào, chúng tôi nhưng là kinh doanh chính quy, không có phạm tội mà.”
Lúc này một thân thể anh tuần xuất hiện, Mạc Tuân tới.
Đôi mắt thâm thúy của Mạc Tuân nhàn nhạt rơi trên người ông chủ kia: “Trầm Tiểu Liên ở phòng nào?”
Trong khí tràng không giận tự uy của Mạc Tuân đã làm hai chân ông chủ mềm nhũn: “Ở… ở phòng , tôi… tôi dẫn anh đi.”
Ông chủ lanh chân dẫn Mạc Tuân dẫn tới một cửa phòng, khó khăn nói: “Trầm… Trầm Tiểu Liên ở nơi này.”
Một hộ vệ áo đen tiền lên, một cước đạp ra cửa phòng.
Trong phòng, hai tay hai chân Trằm Tiểu Liên đều bị sợi dây trói lại, một người đàn ông mập mạp trong tay cầm roi da, đang định quất xuống người cô ta, trên mặt đều là ý cười hung ác lại tà dâm.
Trằm Tiểu Liên vốn gầy yếu, rất rõ ràng trước khi Mạc Tuân tới cô ta đã bị quất rất nhiều roi rồi, hiện tại máu đã thấm ra, nhiễm đỏ chiếc váy trắng trên người cô ta, nhìn mà giật mình.
Hành vi tàn bạo kia còn chưa dừng, tên mập kia quơ roi da: “ba” một tiếng lại quất vào trên người cô ta, trong miệng còn mắng: “Trầm Tiểu Liên, nói, tối hôm qua mày đi đâu, có phải cắm sừng ông đây không, tao thấy mày chính là đồ đê tiện, một ngày không đánh mày, toàn thân mày liền ngứa rồi!”
Lúc này “oanh” một tiếng đạp cửa tiếng truyền đến, roi trong tay tên mập mạp khựng lại: “Kẻ nào? Ai dám quấy rầy chuyện tốt của ông đây!”
Một giây kế tiếp, tên mập mạp cứng đờ, bởi vì gã chứng kiến cạnh cửa xông tới một đám hộ vệ áo đen vóc người hung hãn, sau đó dáng người cao lớn của Mạc Tuân xông vào ánh mắt.
Mạc Tuân đi từng bước có lực đến gã mập, đôi mắt nhàn nhạt rơi vào trên người gã.
Tên mập là côn đồ khu vực này, rất huênh hoang, không sợ trời không sợ đất, nhưng gã cũng có chút kiến thức, bây giờ thấy chiến trận lớn như vậy, gã biết không xong rồi, hiện tại tiền vào tròng mắt sâu thẳm kia của Mạc Tuân, da đầu gã càng tê rần.