Chương :
Lê Hương về tới khu chung cư của mình, Tình Nhi nói: “Đã tra được tung tích của Quan Tử Long.”
vietwriter.vn
Lê Hương nâng đôi mắt sáng lên: “Quan Tử Long bây giờ đang ở đâu?”
“Năm đó Mạc Nhân Nhân xảy ra chuyện, Quan Tử Long thống khổ không ngót, ông ta rời khỏi Đề Đô ở bên ngoài trầm mê một đoạn thời gian, sau đó cơ duyên xảo hợp đến vùng núi, ở chỗ đó dạy học, dạy đến tận ba mươi năm.”
Lê Hương không khỏi có chút thốn thức than thở, năm đó Quan gia chỉ có quý công tử và Mạc gia thiên kim đại tiểu thư là đôi tình nhân trời đất tạo thành, nhưng thanh mai trúc mã nhiều năm lại chịu thua dưới sự hấp dẫn của Liễu Anh Lạc, Quan Tử Long chối bỏ vợ và con của chính mình, tự tay gây nên bi kịch.
Ông ta nhất định rất đau khổ, thậm chí trọn đời không muốn trở lại Đề Đô, đã từng là công tử nhà họ Quan ưu tú nổi bật bỏ lại một thân phồn hoa biến thành một gã dạy học nơi vùng núi, ở đó cùng bọn nhỏ sống hơn ba mươi năm, không biết, ông ta đã được cứu rỗi hay chưa?
vietwriter.vn
“Tình Nhi, cô chuẩn bị một chút, ngày mai tôi sẽ bay đến vùng núi đi tìm Quan Tử Long.”
“Công chúa, không bằng tôi đi cho.”
Lê Hương lắc đầu: “Cô không mang Quan Tử Long về được, chỉ có thể tôi đi.”
Nói rồi Lê Hương nhẹ chau hàng mày thanh tú, thấp giọng nói: “Tình Nhi, chuyến đi đến vùng núi này tôi bắt buộc phải làm, thế nhưng nơi đây thực sự khiến tôi không yên lòng, không biết sao, tôi vẫn luôn có một loại dự cảm rất xấu, cơn giông trước lúc mưa nguồn, rất giống như sóng gió to lớn đang cuồn cuộn về phía toàn bộ Mạc gia.”
“Công chúa, người là chỉ?”
“Trạng thái tinh thần của hiệu trưởng Nhân thật sự không tốt, tôi sợ mấy ngày tôi rời đi này cô ấy sẽ xảy ra chuyện, hiện tại tôi để lại một viên kim hoàn, nếu như cô ấy phát sinh cái gì ngoài ý muốn, Tình Nhi cô hãy cho hiệu trưởng Nhân dùng viên kim hoàn này, tôi sẽ mau sớm mang Quan Tử Long về.”
Tình Nhi nhận kim hoàn, nhưng nhanh chóng không phục nói: “Công chúa, Mạc tổng từ ven đường lượm một đóa bạch liên hoa trở về, còn nói dối với người, quả là không thể tha thứ, thế nhưng người lại làm gì, còn vì Mạc gia bọn họ bôn ba, công chúa, tôi thực sự là vì cô tổn thương mà bất công!”
Lê Hương nhếch đôi môi đỏ mọng: “Tình Nhi, Mạc tiên sinh không phải là người như cô nghĩ đâu, yên tâm đi, anh ấy cùng đóa bạch liên hoa đó sẽ không ra chuyện gì, tuy là anh ấy không có nói cho tôi biết, nhưng tôi đoán anh ấy giữ lại đóa bạch liên hoa kia nhất định là có nguyên nhân của mình.”
Nói rồi Lê Hương ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài lại bắt đầu đổ xuống cơn mưa phùn dài dẳng, hơi lạnh đầu thu chậm rãi bước sang ngõ, khiến lòng người chọt lạnh: “Tôi vẫn luôn cảm thấy bây giò đã đến thời buổi rối loạn, ba mươi năm ân oán của Mạc gia lại sắp tái diễn, lần này tất cả mọi người trốn không thoát.”
“Tôi và Mạc tiên sinh đã ở bên nhau lâu như vậy, trải qua bao nhiêu gian khổ, đường đời về sau, chúng tôi còn có thể gặp phải rất nhiều cạm bẫy chông chênh, nhưng như: tôi nói, dù cho tuổi tác phí hoài, cũng bồi quân uống say ba ngàn tràng, tử biệt mãi không từ, cho nên, tôi tin tưởng anh ấy.”
Tình Nhi sâu đậm rung động, trong lòng cô ấy, công chúa là công chúa tốt nhất trên đời này của cô.
Lúc này Lê Hương quay đầu: “Tình Nhi, đưa điện thoại của tôi đây, tôi gọi cho dì Anh Lạc.”
“Vâng ạ.” Tình Nhi nhanh chóng đưa điện thoại tới.
Lê Hương bám số Liễu Anh Lạc, vốn hôm nay là ngày Liễu Anh Lạc và Mạc Từ Tước hẹn nhau đi làm giấy ly hôn, nhưng Mạc Nhân Nhân đột nhiên xông ra làm rối loạn hết thảy kế hoạch, Liễu Anh Lạc bị Mạc Từ Tước mang đi, bây giờ còn chưa trở về.
Bên ngoài sắc trời đã khuya lắm rồi, lẽ nào dì Anh Lạc lại Ki” PA XC Ậ muôn ở lại chỗ của Mạc Từ Tước qua đêm sao?
Nhạc chờ vang lên, không ai nghe, rất nhanh giọng nữ máy móc lạnh như băng truyền tới – xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.
Di Anh Lạc không tiếp điện thoại.
Dì Anh Lạc bây giờ đang làm cái gì?