Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 1506

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Hiện tại cũng đã nhiều năm như vậy, ông đã là một người đàn ông trung niên năm mươi tuổi rồi, lại vẫn… không đứng đắn như thế!

Thực sự là càng già càng mắt nét!

vietwriter.vn

Liễu Anh Lạc dứt khoát nghiêng đầu quay qua chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ, không đề ý tới ông.

Về tới trong biệt thự, Mạc Từ Tước vào thư phòng, Liễu Anh Lạc tìm được một hòm thuốc nhỏ, đi tới thư phòng tìm ông.

Mới vừa đi tới cửa thư phòng, bên trong liền truyền đến tiếng nói trầm thấp lạnh lẽo của Mạc Từ Tước: “Bảng khai báo tài vụ này là thứ gì, cầm đi làm lại một lần nữa!”

vietwriter.vn

Ông đang nỏi giận.

Liễu Anh Lạc xuyên qua khe cửa nhìn thoáng qua bên trong, trên thảm lông dê toàn là văn kiện, Tống Minh cúi thấp thắt lưng, mặt mày cung thuận nhặt từng tờ từng tờ văn kiện lên.

Mạc Từ Tước ngồi ở trên ghế làm việc, trên người mặc áo sơ mỉ màu xám đậm, giữa hai ngón tay rõ ràng khớp xương đang kẹp một điều thuốc, làn khói mơ hồ đôi mày đang chau chặt kia, cả người ông âm lãnh không vui, sát phạt vừa dày vừa nặng kia khiến người ta sợ hãi cũng không dám đối diện với ông.

Liễu Anh Lạc biết tâm tình của ông không tốt, trong lòng không vui, hiện tại ông nỗi giận ở bên trong, Tống Minh là người đã theo ông nhiều năm, làm việc luôn luôn ổn thỏa giỏi giang, rất ít khi bị mắng.

Bà có nên đi vào hay không?

Không nên.

Liễu Anh Lạc không nên đi vào, bởi vì dáng vẻ ông nồi giận bà cũng không xa lạ, mỗi lần phát giận, ông cũng có bắt bà để xả giận!

Lần này bởi vì chuyện của Nhân Nhân, trong lòng ông vẫn đè nén.

Liễu Anh Lạc xoay người rời đi.

Thế nhưng một giây kế tiếp bên trong truyền đến giọng nói bá đạo của Mạc Từ Tước: “Định đi đâu, lăn vào cho tôi!”

Ông đã phát hiện bà, hơn nữa còn bảo bà… đi vào.

..” Liễu Anh Lạc dừng bước, lúc này cửa thư phòng bị kéo ra, Tống Minh cầm văn kiện đi ra: “Phu nhân, tiên sinh gọi bà đi vào.”

Liễu Anh Lạc rất muốn nói – tôi đã nghe được!

Bà do dự một chút, sau đó nhắc chân đi vào thư phòng.

Tống Minh đứng ở bên ngoài đóng cửa thư phòng lại, anh ta xoay người xuống lầu, lúc này tình cờ gặp người làm nữ muốn đưa cà phê lên lầu, anh ta lên tiếng: “Tách cà phê này không cần đưa, từ giờ trở đi đừng lên lầu quấy rồi tiên sinh và phu nhân, dù cho xảy ra chuyện gì khẩn cấp, hiểu chưa?”

Người làm nữ gật đầu: “Vâng.”

Tống Minh ngẳng đầu liếc mắt cánh cửa thư phòng trên lầu đóng chặt, anh ta theo tiên sinh nhà mình nhiều năm như vậy, chút phẩm hạnh và thói quen của tiên sinh đã sâu tận xương tủy, anh ta quá quen thuộc.

Cũng tỷ như, tiên sinh chỉ cần phát nổi giận sẽ tìm phu nhân.

Ngay từ đầu là gọi phu nhân vào trong thư phòng của ông, hai người rất lâu cũng không đi ra, lúc đi ra phu nhân đã bị tiên sinh ôm vào trong ngực, trên người còn khoác áo khoác ngoài của tiên sinh…

Sau đó phu nhân hiểu, không chịu đến thư phòng của ông nữa, tiên sinh trực tiếp tìm đến phòng ngủ, đưa chân đá lên cửa, còn mắng – vật nhỏ, phản thiên đúng không!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio