Chương :
Con ngươi màu đen của ông kịch liệt co rút lại, không biết mình làm sao tiến lên, lại làm sao ôm bà từ trong nước ra, ông ôm bà đặt trên giường lớn mềm mại, từng lần một hô hấp nhân tạo cho bà.
Khuôn mặt nhỏ của bà trắng bệch, không hề còn dấu hiệu sống.
vietwriter.vn
Bà chết.
Bà chết rồi sao?
Trên gương mặt anh tuấn ấy không có bất kỳ biểu tình, hai bàn tay xếp chồng đặt trên ngực bà, ông cứ mãi đè xuống, ông không biết mình đang làm gì, nếu như bà vĩnh viễn bắt tỉnh, ông sẽ vĩnh viễn đè xuống, mãi cho đến vĩnh viễn.
vietwriter.vn
Thời gian qua rất lâu, ngay khoảng khắc ông sắp chết lặng, “ưm” một tiếng, bà phun ra một ngụm nước, tỉnh.
Đôi mắt hạnh mỹ lệ ấy từ từ mở ra, bà giật mình mù mịt nhìn thoáng qua đèn treo trên đỉnh đầu, mấy giây sau, bà tự lẫm bẩm: “Còn sống… vì sao còn sống?”
Bà hỏi, vì sao còn sống?
Ông từng ngụm từng ngụm thở dốc, áo sơmi quần tây trên người ướt đẫm, mồ hôi trán trên trán chảy dọc theo gò má anh tuần đi xuống, ông từ trên cao nhìn xuống bà, hận không thể bóp chét bà.
Ông không biết bà tự sát là học từ đâu ra?
Tất cả ôn nhu tiểu ý của bà đều là giả, bà chỉ muốn cho ông một kích trí mạng.
Bà tâm tâm niệm niệm đều là mối tình đầu Tô Thành của mình, mà ông chỉ là một ác ma bức hôn hào đoạt, bà đối với ông không có chút động tâm yêu thương nào, có chăng chỉ là căm hận.
Bà tại sao muốn tự sát?
Lẽ nào… ở cùng với ông mỗi một phút mỗi một giây đã khiến bà không thể chịu đựng được đến mức này, bà tình nguyện dùng cách chết cực đoan để thoát khỏi ông?
Mạc Từ Tước đi nhanh bước vào trong bồn tắm, trực tiếp rút ra thắt lưng của chính mình, động tác không tiếng động vừa thô lỗ đoạt lấy bà.
Người phụ nữ dưới thân không kêu đau, bà chỉ là nhìn ông cười: “Mạc Từ Tước, tôi còn chưa tắm, anh không cảm thấy bản sao?”
Ông cứng đờ.
“Ha ha ha, Mạc Từ Tước, anh buồn nôn rồi, đúng hay không? Không sai, chính là cảm giác buồn nôn này, mỗi một lần hôn môi với anh, nằm dưới thân thể anh, tôi chính là loại cảm giác này.”
Ông nhanh chóng nhắm lại hai mắt đỏ ngầu, dùng sức đặt bà trên vách bồn tắm lạnh như băng.
Bà đau đớn, nhưng vẫn không kêu lên đau đớn, móng tay của bà trên bắp thịt của ông trên vẽ ra những vết máu thật sâu: “Mạc Từ Tước, cút, đừng đụng vào tôi, nếu như anh muốn phát tiết, đi tìm người phụ nữ khác đi!”
Bà bảo ông đi tìm người phụ nữ khác!
Ông nhanh chóng cứng đờ, Đế Đô đệ nhát thương giới hậu duệ quý tộc, ông từ nhỏ đã là thiên chỉ kiêu tử, có kiêu ngạo cùng tôn nghiêm không thể chạm vào của chính mình, nhưng giờ khắc này bà giày xéo tất cả kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của ông.
Ông rút người ra, trực tiếp rời đi.
Ông rất nhiều ngày chưa có trở về, bà cũng không có chủ động liên hệ ông, cuộc sống bọn họ vào ngày đó bị đánh gãy, bởi vì, Liễu Anh Lạc đột nhiên mang thai.
Bà mang thai một tháng.