Chương :
Mạc Từ Tước nhíu mày kiếm, không có kiên nhẫn nhìn bà: “Lại sao nữa?”
vietwriter.vn
“Tôi… chân tôi tê quá…”
Ánh mắt Mạc Từ Tước âm thầm nhìn bà một cái, sau đó cởi xuống đâu áo khoác ngoài ở trên người của bà, lại khom lưng ôm ngang bà lên.
Liễu Anh Lạc ngửi được vẻ dương cương quen thuộc của người đàn ông, dễ ngửi lại khiến người ta an lòng, bà chậm rãi vươn hai tay nhỏ bé ôm lấy cổ của ông, nức nở nói: “Mạc Từ Tước, Nhân Nhân em QVê: Nhân Nhân…”
Tôi biết rồi, chuyện Nhân Nhân cô không cần phải để ý đến, đã có luật sư làm thủ tục, tôi đưa em trở về trước.”
vietwriter.vn
Mạc Từ Tước ôm bà đi ra ngoài.
Liễu Anh Lạc ngẳng đầu nhìn ông, ông mím môi mỏng, bộ dạng giữ kín như bưng, rất rõ ràng không muốn cùng bà đàm luận chuyện của Nhân Nhân, Nhân Nhân ở giữa bọn họ, khiến bọn họ càng đi càng xa.
Đến bên xe, Liễu Anh Lạc từ trong lòng Mạc Từ Tước nhảy xuống rồi, bà nhìn ông: “Mạc Từ Tước, tôi muốn đi bệnh viện.”
Đi bệnh viện làm cái gì?” Mạc Từ Tước lộ ra một tia giễu cọt: “Trở về đi.”
Tôi và Nhân Nhân…”
Mạc Từ Tước trực tiếp cắt lời bà, dường như đề tài Mạc Nhân Nhân đã tiêu hao hét chút kiên trì cuối cùng của ông, ông trực tiếp kéo cửa xe cạnh ghế lái: “Đi lên.”
Liễu Anh Lạc lúc đầu có rất nhiều lời muốn nói cùng ông, nói Nhân Nhân khác thường, nhưng bây giờ bà đã biết, bà cái gì cũng không phải nói, bởi vì bà nói cái gì đều là sai.
Liễu Anh Lạc cuộn tròn ngón tay: “Mạc Từ Tước, anh đến bệnh viện đi! Tự tôi trở về, lần trước tôi đã nói, tôi chưa từng yêu anh, về sau anh đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa, tôi cảm thấy rất phiền!”
Mạc Từ Tước nhanh chóng mím môi: “Liễu Anh Lạc, tôi giương mắt chạy tới để em nói cái này cho tôi nghe? Có đôi khi tôi thật sự muốn móc tim em ra để xem em đến tột cùng có tim hay không!”
Trái tim Liễu Anh Lạc nguội lạnh – Mạc Từ Tước, đi đi, đừng lo cho em nữa, em chỉ mang đến tai nạn cho anh.
“Mạc Từ Tước, có phải anh nghe không hiểu tiếng người hay không, tôi mới không cần anh chạy tới, coi như anh không đến, Tô Thành cũng sẽ đến, anh dây dưa như vậy là tự mình đa tình, sẽ chỉ làm tôi càng phản cảm, cảm thấy anh bám dai như đỉa.”
Trong tròng mắt u trầm của Mạc Từ Tước nhanh chóng dâng lên hai cơn lốc xoáy nguy hiểm, ông hung ác nhìn chòng chọc Liễu Anh Lạc, sau đó đầu lưỡi chĩa vào hàm phải, từ trong cổ họng bức ra một tiếng cười thật tháp: Ha, Liễu Anh Lạc, xem như em lợi hại!”
Ông là cực kỳ tức giận, đổi thành bất cứ người nào dám chọc giận ông như vậy, ông sẽ khiến kẻ đó biến mát trên thế giới này.
Thế nhưng, người này là Liễu Anh Lạc.
Bà chọc giận ông đến thế, ông dưới cơn thịnh nộ cũng chỉ có thể từ trong cổ họng bật ra một câu – xem như em lợi hại!
Mạc Từ Tước siết lại cổ tay bà, cưỡng chế tính đẩy bà vào ghề.
Liễu Anh Lạc nhanh chóng giãy giụa: “Mạc Từ Tước, anh buông ra, tôi không muốn lên xe anh!”
“Em có thể ngậm miệng, hiện tại tôi không muốn nghe em nói chuyện!”
“Mạc Từ Tước!” Liễu Anh Lạc dùng sức đầy ông ra.