Chương :
“Nhưng, bà muốn đến bệnh viện nhìn, bà muốn nhìn Nhân Nhân.”
“Không cần đâu bà nội, anh cả đã đến bệnh viện rồi.”
vietwriter.vn
Anh cả?
Dịch Dịch?
Tiểu Bì Bì gật đầu: “Bà nội, mẹ trước khi đi bảo chúng con bảo vệ cẩn thận nơi đây, bảo vệ cẩn thận mỗi người các bà, cho nên yên tâm, anh cả đi bắt quỷ rồi.”
Tảng đá lớn trong lòng Liễu Anh Lạc chậm rãi để xuống, xem ra Lê Hương trước khi đi làm xong tất cả chuẩn bị, hiện tại lại có hai thiên tài Dịch Dịch và Bì Bì trấn ở chỗ này, Lê Hương chỉ cần ở trong vòng ngày trở về là được.
vietwriter.vn
Liễu Anh Lạc về tới phòng mình, bà đi tới phía trước cửa sổ, muốn kéo rèm cửa lên, nhưng rất nhanh động tác của bà liền cứng lại, bởi vì bà ở dưới lầu thấy được chiếc xe sang trọng kia của Mạc Từ Tước.
Ông chẳng những một đường theo bà, bây giờ còn dừng xe dưới lầu của bà.
Mạc Từ Tước đi ra, ông lấy ra một điều xì gà rồi dùng bật lửa châm lửa, sau đó một tay đút trong túi quần, bắt đầu hút, thân thể đồ sộ lười biếng để tựa trên thân xe, ông an tĩnh phun ra làn khói.
Liễu Anh Lạc thấy không rõ thần sắc trên mặt ông, thế nhưng phía sau làn khói mù lượn lờ mơ hồ chứng kiến mi tâm ông nhíu chặt, đã chau thành chữ “xuyên”.
Nhất khắc như thế, Liễu Anh Lạc ở trên người của ông thấy được vài phần mỏi mệt, ông tựa hồ rất mệt mỏi.
Trái tim Liễu Anh Lạc đột nhiên đau nhức, ánh mắt của bà lưu luyến trên người ông, lúc này mới phát hiện lúc ông ra cửa căn bản cũng không đổi giày, trên chân vẫn là một đôi dép màu lam đậm ở nhà.
Ông vậy mà mang dép ra cửa.
Chắc là nghe nói tin tức bà bị giam, ông nóng ruột chạy tới, ngay cả dép cũng không kịp đổi.
Đột nhiên viền mắt Liễu Anh Lạc đỏ lên, trong tròng mắt hạnh kia dâng lên một tầng nước mắt trong suốt.
Rất nhanh, trong lồng ngực đột nhiên có một nước chua đi lên hiện lên, Liễu Anh Lạc đưa tay đè xuống ngực mình nhanh chóng chạy vào phòng tắm, bà khom lưng nôn ra.
Vừa nôn liền nôn đến say sẳm mặt mày, bà căn bản cũng không ăn cái gì, ói hết mật đắng trong bụng ra.
Thật vất vả dừng lại nôn mửa, Liễu Anh Lạc ngồi liệt ở trên thảm, sắc mặt trắng bệch.
Bà đây là thế nào?
Đang khỏe sao tự nhiên lại nôn mửa liên tục?
Lễ nào bà ngã bệnh sao?
Mạc Từ Tước ở dưới lầu lặng lặng hút thuốc một hồi, rất nhanh dưới chân của ông đã rơi xuống đầy mẫu thuốc lá.
Ông ngắng đầu liếc mắt lên lầu, bên trong đèn phòng bà vẫn sáng, nhưng, không phải là vì ông mà lưu rồi, hay nói đúng hơn, bà chưa từng vì ông lưu lại một ngọn đèn.
Mạc Từ Tước xoay người về tới xe, đạp chân ga vội vã rời đi, chạy tới bệnh viện.
Trong bệnh viện.
Mạc Từ Tước đi trên hành lang gấp khúc, rất nhanh ông liền nghe được tiếng khóc từ bên trong truyền đến của Liễu Chiêu Đệ, Liễu Chiêu Đệ khóc rất thương tâm, thể như rất bi ai, giống như đang khóc em gái ruột của mình: “Nhân Nhân, em mau tỉnh lại đi, em mau dậy đii, mở mắt ra, sao em lại nghĩ không thông rồi nuốt thuốc tự sát như vậy chứ, chị là chị dâu em đây, chị dâu tới thăm em đây!”