Chương :
Liễu Chiêu Đệ vô cùng không thích Tiểu Mạc Thần Dịch, thậm chí còn có điểm e ngại, Tiểu Mạc Thần Dịch từ nhỏ đã có chỉ số IQ vượt trội, hơn nữa hoàn mỹ thừa kề tất cả bộ gen tốt đẹp của Mạc gia, mỗi lần chứng kiến cặp mắt đan phượng kia của Tiểu Mạc Thần Dịch, Liễu Chiêu Đệ thì có một loại trực giác, sau này khi Tiểu Mạc Thần Dịch lớn lên, cậu sợ rằng sẽ là so với ông nội Mạc Từ Tước và bố Mạc Tuân càng trở thành nhân vật đáng sợ và mạnh.
vietwriter.vn
Liễu Chiêu Đệ thật không rõ Lê Hương đây là sinh cho Mạc Tuân tiểu quái vật gì!
“Dịch… Dịch Dịch, sao con lại tới đây, con mau đến xem bà bác con đi! Bà bác bà ấy… bà ấy… đã chết rồi!”
Tiểu Mạc Thần Dịch từ lúc sinh ra đã độc chiếm toàn bộ Mạc gia sủng ái, bao gồm cả Mạc Nhân Nhân, Mạc Nhân Nhân mặc dù không thích Mạc Tuân, nhưng đại khái đứa con này là Lê Hương sonh, Tiểu Mạc Thần Dịch lại là cháu đích tôn hoàn mỹ của Mạc gia, cho nên Mạc Nhân Nhân đối với Tiểu Mạc Thần Dịch rất thân rất yêu thích.
Ở trước mặt toàn bộ Mạc gia, chút thích của Liễu Chiêu Đệ cũng trở nên không quan trọng gì.
vietwriter.vn
Tiểu Mạc Thần Dịch đi tới trước giường bệnh, cậu vươn tay đấp chăn xong cho Mạc Nhân Nhân, phảng phát Mạc Nhân Nhân chỉ đang ngủ: “Bà bác tôi không chét.”
Cái gì?
Liễu Chiêu Đệ khiếp sợ nhìn Tiểu Mạc Thần Dịch: “Dịch Dịch, con đây là đang nói mê sảng cái gì, bà bác con cũng không còn hít thở nữa, bác sĩ sớm tuyên cáo bà ấy tử vong.”
Tiểu Mạc Thần Dịch nhướng đôi mày nho nhỏ: “Tôi nói, bà bác tôi không có chết, bà bác ta chỉ là quá mệt mỏi, trước hết để cho bà ấy ngủ một giấc đi!”
Liễu Chiêu Đệ cảm thấy chưa kết nối được với Tiểu Mạc Thần Dịch, nó là từ sao Hỏa tới à! Nghe không hiểu tiếng Trung?
Mạc Nhân Nhân rõ ràng đã chết rồi, đã không còn nhịp tim đập và hít thở.
“Tư Tước, Dịch Dịch đối với Nhân Nhân cảm tình quá sâu, trong khoảng thời gian ngắn còn không cách nào tiếp thu sự thật này, hơn nữa thế giới người lớn trẻ con không thể hiểu được, anh mau đưa ra quyết định đi! Thân thể Nhân Nhân không thể để ở chỗ này thời gian dài, chúng ta xử lý tang sự đi!” Liễu Chiêu Đệ hướng về phía Mạc Từ Tước thúc giục.
Mạc Từ Tước buông lỏng tay Mạc Nhân Nhân ra, còn muốn nhét tay Mạc Nhân Nhân vào trong chăn: “Đều nghe Dịch Dịch, Dịch Dịch nói cái gì liền làm như thế đó.”
“Tư Tước, anh cũng điên theo rồi!” Liễu Chiêu Đệ cả kinh nói.
“Chuyện này tôi đã quyết định, lập tức bắt đầu, phong tỏa tất cả tin tức với thế giới bên ngoài, không nên để cho bắt kỳ tiếng gió nào để lộ đi ra ngoài, cô, quản hảo cái miệng mình.” Nói xong, Mạc Từ Tước đi thẳng ra ngoài.
Liễu Chiêu Đệ triệt để hóa đá tại chỗ, bà làm sao cũng không ngờ tới Mạc Nhân Nhân chết chẳng những không gây nên sóng to gió lớn, thậm chí ngay cả cái bọt nước cũng không có, Mạc Từ Tước còn tự tay đè cái chết của Mạc Nhân Nhân xuống, ông đến tột cùng suy nghĩ cái gì?
Không đúng.
Liễu Chiêu Đệ trực giác không đúng, bà ta đã có một loại dự cảm rất xấu.
Bà ta nhìn Mạc Nhân Nhân trên giường bệnh, sau đó chậm rãi đưa ngón tay dò dưới mũi Mạc Nhân Nhân, nơi đó lạnh lẽo, một chút hô hấp cũng không có.
Liễu Chiêu Đệ sợ hãi thu hồi ngón tay của mình, không sai mà, Mạc Nhân Nhân đã chết rồi.
Mạc Từ Tước và tiểu quái vật Tiểu Mạc Thần Dịch này đến tột cùng đang có ý gì?
Lúc này hai hộ vệ áo đen đi đến: “Tiên sinh đã ra lệnh, từ giờ trở đi, không cho phép cô lại đi vào cái phòng bệnh này, mời lập tức rời đi!”
Cái gì, Mạc Từ Tước ra lệnh, không cho phép bà ta lại đi vào phòng bệnh này, không cho phép bà ta trở lại xem Mạc Nhân Nhân rồi?
“Vì sao? Tôi không đi ra, tôi muốn ở lại!