Chương :
“Nguy rồi! Tôi trúng kế!” Má Ngô buông lỏng Liễu Chiêu Đệ ra, xoay người rời đi, bà ta phải nhanh chóng rời đi nơi này.
vietwriter.vn
Nhưng mới vừa kéo cửa phòng ra, hành lang bên ngoài bật đèn sáng trưng, một đám hộ vệ áo đen vóc người hung hãn đã bao vây nơi đây, bà ta có chạy đằng trời.
Trái tim Má Ngô trong nháy mắt chìm đến đáy cốc, lúc này bên tai truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, Mạc Từ Tước tới.
Bên cạnh Mạc Từ Tước còn có Tiểu Mạc Thần Dịch, một lớn một nhỏ đồng thời xuất hiện.
“Má Ngô, nếu đã tới, bà còn muốn đi nơi nào?” Tiểu Mạc Thần Dịch non nót đặt câu hỏi.
vietwriter.vn
Liễu Chiêu Đệ cũng bị chiến trận lớn như vậy dọa sợ, bà ta nhanh chóng giải thích: “Tư… Tư Tước, anh đừng hiểu lầm, em không quen biết má Ngô này, bà ta đột nhiên tới tìm em, em tưởng bà ta quan tâm Nhân Nhân, cho nên nói với bà ta vài câu…”
Lúc này má Ngô nhìn về phía Liễu Chiêu Đệ, trực tiếp cắt dứt bà: “Ngu xuẳn! Chớ giải thích, bọn họ cái gì cũng biết, lẽ nào mày còn chưa nhìn ra bọn họ để mày thành mồi dẫn tao mắc câu sao, bọn họ đã biết mày là nội gián rồi!”
Cái gì?
Hai chân Liễu Chiêu Đệ mềm nhũn, nhanh chóng ngồi phịch ở trên giường, bà ta khiếp sợ mà sợ hãi nhìn về phía Mạc Từ Tước.
Chỉ thấy Mạc Từ Tước nhẹ nhàng nhấc lên mí mắt anh tuấn nhàn nhạt nhìn bà ta một cái, cái nhìn kia rất nhẹ, thế nhưng đập vào mặt thâm trằm lệ khí, còn có sát phạt quyết liệt.
Đầu Liễu Chiêu Đệ “oanh” một tiếng toàn bộ nỗ tung, bà ta quên mát suy nghĩ, bà ta chưa từng nghĩ tới cái ngày mình bị lộ đến nhanh như vậy.
Xong.
Bà ta xong rồi!
Đôi mắt u trầm Mạc Từ Tước rơi vào trên mặt Ngô, đôi môi mỏng phát động: “Ngươi là ai?”
Má Ngô biết mình chạy không thoát, bộ mặt bà ta trở nên dữ tợn lại vặn vẹo: “Có phải Lê Hương hay không, có phải lại là Lê Hương hay không, Lê Hương cho Mạc Nhân Nhân uống thuốc gì bảo vệ tâm mạch của bà ta, giữ hơi thở cuỗi cùng của bà ta, phải không?”
Tiểu Mạc Thần Dịch“hừ” một cái tiếng: “Đúng.”
“Lê Hương! Lê Hương, vì sao lại là mày, tao thật sự rất hận mày!” Má Ngô siết chặt quyền, hai mắt màu đỏ tươi, hận ý to lớn cùng không cam lòng khiên bà ta cả người thoạt nhìn hết sức đáng sợ.
“Tao cái gì cũng sẽ không nói cho các ngươi biết, các ngươi dẹp ý niệm này đi! Ha ha ha,” Má Ngô lại bắt đầu cười điên cuồng lên, bà ta chỉ vào đồng hồ treo tường trong phòng: “Loại thuốc bảo vệ tâm mạch này chỉ có thể giữ được giờ đồng hồ, giờ rất nhanh sẽ đến, Lê Hương đâu, ả vẫn chưa về phải không? Kết quả vẫn như cũ, Mạc Nhân Nhân vẫn sẽ chết, chỉ là lần này Mạc Nhân Nhân sẽ bị Lê Hương hại chết, các ngươi sẽ hận Lê Hương! Ha ha.”
Lúc này Tống Minh yên lặng tiến lên, thấp giọng nói: “Tiên sinh, chẳng máy chốc sẽ giờ.”
Mạc Từ Tước mím môi mỏng, sắc mặt tối nghĩa không rõ.
giờ sắp tới, Lê Hương bây giờ đang ở nơi nào?
Cô thực sự không về kịp sao?
Vừa lúc đó: “oanh” một tiếng, cửa hành lang phía trước đột nhiên bị đẩy ra.
Mọi người nhanh chóng ngẳng đầu, chỉ thấy một thân ảnh mềm mại tuyệt sắc hung hăng xông vào trong tầm mắt, Lê Hương cưỡi gió quay về, người đầy phong sương trở vê.