Chương :
Lê Hương bị nhìn chằm chằm khẽ giật mình, cô lúc này mới phát hiện chính mình chớ nên mở màn đề tài này chứ.
Cô nhanh chóng ôm lấy bụng mình: “Bụng em khó chịu, em muốn ngủ.”
vietwriter.vn
Mạc Tuân đặt bàn tay cách túi sưởi trên bụng cô, khàn giọng cảnh cáo: “Đàng hoàng một chút, đừng có chọc lửa!”
“Em mới không có, là anh…”
“Anh chiếm chút tiện nghỉ của em thì sao, chịu đựng, hiểu không?”
Mạc Tuân cảm giác mình đặc biệt kìm nén, cô một đi liền mắt máy ngày, ngay cả một tin nhắn cũng không gửi, thật vất vả trông được cô về, anh canh đến hừng đông giương mắt chạy tới, lúc đầu muốn cùng cô trải qua thế giới hai người ngọt ngào.
vietwriter.vn
Phòng cũng thuê xong xuôi rồi, kết quả anh chỉ có thể cùng cô đắp chăn tán gẫu!
Lê Hương không dám động, không dám kích thích anh, sợ anh thú tính quá độ.
Mạc Tuân khép. mắt lại hôn cô, bàn tay dò vào trong váy ngủ cô…
Anh làm cô đau.
Lê Hương nhanh chóng chau mày, nhưng không dám hé răng, chỉ có thể ủy khuất chịu đựng.
Lúc này căn phòng cách vách đột nhiên truyền đến một ít thanh âm không bình thường, giọng đàn ông và phụ nữ: đan vào nhau, nghe mà mặt hồng tai đỏ.
Bởi vì… đây là khách sạn nhỏ, cho nên hiệu quả cách âm cũng không tốt, thanh âm ái muội sát vách nhanh chóng rõ ràng truyền tới.
Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương run lên, nhìn người đàn ông trên người.
Khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân đã đen như đít nồi, sát vách là cố ý à!
Anh vươn tay cầm lấy một vật dùng sức đập trên vách tường.
Đông, một tiếng.
Tiếng động căn phòng cách vách nhanh chóng nhỏ xuống.
Lê Hương nhịn không được, cong đôi môi đỏ mọng cười.
Mạc Tuân bóp thắt lưng mềm của cô: “Cười cái gì cười, không cho cười!”
“Ah.” Lê Hương nhịn xuống chính mình, thế nhưng một lát sau cô lại cười.
Mạc Tuân đang chuẩn bị yên lành giáo huấn cô, lúc này một chuỗi chuông du dương đột nhiên vang lên, là điện thoại của anh.
Đã trễ thế này, vẫn còn có người gọi điện thoại cho anh.
“Mạc tiên sinh, điện thoại anh reo kìa.”
“Không cần quan tâm.”
Lê Hương mặt mày cong cong nhìn anh: “Mạc tiên sinh, cú điện thoại là này không phải Trầm Tiểu Liên gọi đến đấychứ?”
Trên khuôn mặt điển trai của Mạc Tuân không có chút tâm tình nào lớn, anh hôn lên mặt Lê Hương: “Lê Hương, lúc này không cần nói đến người không quan trọng.”