Chương :
Lê Hương không hề nhúc nhích, căn bản cũng không để ý đến anh.
Mạc Tuân nhíu lên mày kiếm: “Lê Hương, em thực sự không để ý tới anh? Lát nữa Trầm Tiểu Liên tới, đến lúc đó anh ra ngoài tìm cô ta, em cũng đừng khóc nhè.”
vietwriter.vn
“Vậy anh đi tìm cô ta đi!, Vừa lúc cô ta còn có thể cùng anh làm chút chuyện vui vẻ!” Lê Hương nồi giận nói.
Mi tâm anh tuần của Mạc Tuân trằm xuống, bàn tay nắm lấy bờ vai oánh nhuận củ cô, trực tiếp xoay cô lại.
“Mạc Tuân, anh buông ral”
“im miệng! Còn dám chọc anh nồi giận, anh tắm máu với em đấy!” Mạc Tuân hạ mắt hôn môi cô.
vietwriter.vn
Tắm máu gì cơ…?
Con ngươi Lê Hương co rụt lại, hận không thể lại đạp anh một cước.
Lúc này “ding dong” một tiếng, phía ngoài vang lên tiếng đập của.
“Mạc tiên sinh, là em…” Trầm Tiểu Liên tới.
Không nghĩ tới Trầm Tiểu Liên tới nhanh như vậy, Lê Hương đẩy người đàn ông ra: “Em Tiểu Liên tới kìa, ra ngoài với ẻm đi!”
Kỳ thực Lê Hương thật sự hơi tức giận, Trầm Tiểu Liên nửa đêm muốn tìm qua đây, người đàn ông này cũng liền ỡm ờ để cô ta tới, thực sự là nguyện mắc câu.
Thân thể đồ sộ của Mạc Tuân không chút sứt mẻ: “Ai nói anh muốn gặp cô ta?”
“Không phải anh bảo cô ta tới sao?”
“Nếu cô ta muốn đến, vậy cứ để cho cô ta qua đây là được rồi, nhưng anh cũng không nói anh muốn gặp cô ta.”
Cái gì?
Lê Hương kinh ngạc nhìn anh, anh bảo em Tiểu Liên người ta hơn nửa đêm chạy tới đây, hiện tại để người ta đứng ở ngoài cửa chờ, lại không gặp người ta, anh đùa cũng ít ác lắm!
Anh đây là hung hăng vả mặt em Tiểu Liên, làm em Tiểu Liên khó chịu.
“Mạc tiên sinh, như vậy không tốt đâu, em Tiểu Liên nhu nhược như vậy, anh bắt nạt cô ta, cô ta sẽ khóc nhè đáy.”
Mạc Tuân vươn tay nhéo nhéo mặt cô: “Còn rảnh quan tâm người khác, em nên nghĩ lát nữa anh có chọc em đến khóc nhè đi đã!”
Có ý gì?
Lê Hương còn chưa phản ứng kịp, một giây kế tiếp trời đất xoay cuồng, anh trực tiếp bế cô lên, anh lười biếng tựa lưng lên đầu giường, ôm cô ngồi trên bắp đùi mình.
Cái tư thế này…
“Mạc tiên sinh, bà dì em tới, không cho phép anh bắt nạt eml”
Mạc Tuân kéo cô đến trong ngực mình: “Nhóc con nhẫn tâm, đến tột cùng ai bắt nạt aï?”
Lúc này “ding dong” tiếng chuông cửa lại vang lên, rất rõ ràng ngoài cửa Tràm Tiểu Liên đã đã nhận ra không bình thường: “Mạc tiên sinh, anh đang ở bên trong sao, em có việc gấp tìm anh, em muốn gặp anh, Mạc tiên sinh, anh nghe không?”