Chương :
Không thẻ!
vietwriter.vn
Trong hai mắt Họa Phi lóe lên cảnh giác, bà ta lúc này vươn tay muốn che Yêu Chuông màu đỏ của mình.
Thế nhưng không kịp, tốc độ Lê Hương nhanh hơn bà ta, bàn tay trắng nhỏ vươn ra, Lê Hương giật lấy chuỗi ‘Yêu Chuông màu đỏ.
“Trả lại cho tao! Lê Hương, trả Yêu Chuông cho tao!”
Tâm tình Họa Phi rất kích động, bà ta muốn nhào lên đoạt ‘Yêu Chuông.
vietwriter.vn
Lê Hương lui về phía sau, nhanh nhẹn tránh được Họa Phi, cô giơ chuỗi Yêu Chuông màu đỏ lên, trong đôi đồng tử toát ra ánh sáng chói: “Họa Phi, đừng nhỏ mọn như vậy nha, Yêu Chuông cho ta mượn dùng một chút.”
Hai chân Họa Phi bị xích nặng nề đập xuống nền đất, bà ta kích động hướng đến đánh Lê Hương, một giây kế tiếp ‘rằm” một tiếng, bà ta trực tiếp mới ngã xuống trên mặt đất, là ngã gục, vô cùng chật vật và khó chịu.
Họa Phi siết chặt quyền, hai mắt đỏ bừng trợn lên giận dữ nhìn Lê Hương: “Mày muốn làm cái gì, mày lấy Yêu Chuông của tao làm cái gì?”
Lê Hương bình tĩnh đứng phía trước, làn váy trên không trung vẽ ra một đường vòng cung lóa mắt rồi thống xuống, cô từ trên cao nhìn xuống Họa Phi ngã trên mặt đất, nhẹ nhàng mỉm cười: “Rất đơn giản, năm đó người Mạc gia thống khổ chỉ vì một chuỗi Yêu Chuông dựng lên, hiện tại… để ta lầy chuỗi Yêu Chuông này kết thúc!”
Họa Phi hít một hơi lạnh.
Lê Hương đi ra, Tình Nhi theo sau lưng: “Công Chúa, người nói Giao Nhân Tộc Công Chúa hiện tại nơi nào?”
“Nếu như không ngoài dự liệu, vị Giao Nhân Tộc Công Chúa này hẳn là đang ở bên cạnh chúng ta, ả đến bên cạnh chúng ta sớm hơn so với chúng ta có thể ngờ.” Lê Hương nhẹ giọng nói.
Tình Nhi mù mịt: “Vậy vị Giao Nhân Tộc Công Chúa này rốt cuộc là ai?”
Lê Hương ngắng đầu liếc nhìn trời xanh mây trắng: “Hẳn là… Nhanh thôi, chúng ta chẳng máy chốc sẽ biết, đi thôi.”
“Công Chúa, chúng ta đi đâu ạ?”
Đến bệnh viện, thăm cô Nhân Nhân.”
Trong bệnh viện.
Lê Hương đi ở hành lang thấy được ở phía trước máy thân ảnh quen thuộc, Mạc Từ Tước tới, bên người còn có Liễu Anh Lạc và Quan Tử Long.
Ba người đứng chung một chỗ, bàn tay to của Mạc Từ Tước nắm cánh tay Liễu Anh Lạc thật chặt, trên gương mặt thâm thúy của ông âm u, bàn tay to nắm Liễu Anh Lạc rất dùng sức, mắt thường cũng có thể thấy gân xanh nồi trên bàn tay ấy, ông cưỡng chế khóa Liễu Anh Lạc bên người mình.
Liễu Anh Lạc nhăn mày, sắc mặt có hơi tái nhợt, bà đang giãy giụa, chỉ muốn thoát khỏi khống chế của bàn tay Mạc Từ Tước, còn nhỏ giọng giải thích rõ nói: “Mạc Từ Tước, anh hiểu lầm rồi, tôi tới bệnh viện là thăm Nhân Nhân, vừa rồi ở trong phòng bệnh vô ý chạm mặt Quan Tử Long, chúng tôi cũng chưa nói cái gì anh đã tới rồi.”
Lê Hương nghe rõ, cô thở dài bất đắc dĩ một tiếng, Mạc Từ Tước đại khái chính là dân chuyên bắt gian rồi, cái này cũng có thể bị ông gặp được.
Hết lần này tới lần khác mà tính tình người đàn ông tuổi lớn như vậy vẫn hung dữ, vẫn thích nổi máu ghen như thết Quan Tử Long hai ngày này một mực trong phòng bệnh chăm sóc Mạc Nhân Nhân, Mạc Nhân Nhân vẫn còn hôn mê, vẫn chưa tỉnh.