Chương :
Đi theo phía sau Lệ Quân Mặc là thư ký riêng và quản gia tư nhân, bước chân của ông cũng không dừng lại, không có chú ý tới bên này, mà là bước vững vàng nhanh chóng biến mắt trong tầm mắt của mọi người.
Lệ Quân Mặc sao lại tới nữa rồi?
vietwriter.vn
Từ lần trước từ biệt ở hội sở, Lâm Thủy Dao đã rất lâu không gặp Lệ Quân Mặc, không nghĩ tới hôm nay lại oan gia ngõ hẹp.
“Lê Hương, sao bố con lại tới, ông ta cũng tới mua đồ?”
Lâm Thủy Dao hỏi Lê Hương.
Ánh mắt Lê Hương rơi vào bên kia, chỉ thấy quản lí phòng đấu giá đã vội vã chạy tới, một đường đi theo phía sau Lệ Quân Mặc cúi người gật đầu.
vietwriter.vn
Sợ rằng bố cô mà không phải tới mua đồ, mà chắc là bố cô là… ông chủ phòng đầu giá này.
Lê Hương nhìn thấu tất cả, thế nhưng cô nhìn bố mình, lại nhìn một chút mẹ mình,…
“Mẹ, con cũng không biết sao bó lại đến nữa.” Lê Hương nói dối.
Lâm Thủy Dao cũng không để trong lòng: “Kệ đi, mặc kệ ông ta, chỉ cần ông ta không phá hư kế hoạch của mẹ là được, Lê Hương Anh Lạc, chúng ta ngồi ở cái ghế lô đó đi!”
Lâm Thủy Dao chỉ chỉ ghế lô cách vách với cái của bố Tràm mẹ Trầm.
Bố Trầm Mẹ Trằm cũng nhìn thấy Lệ Quân Mặc, dù sao tình cảnh người đàn ông ra sân lớn như vậy, lại rực rỡ chói mắt, trừ phi mắt mù, bằng không không có cách nào quên.
Hai mắt bó Trầm mẹ Trầm đều sáng, những năm gần đây khí độ tôn quý trên người vị con cưng Lệ Quân Mặc Đề Đô này vẫn thứ là người khác không cách nào vượt qau, trước khi bọn họ khi đi tới nơi này đã biết Mạc Tuân, hiện tại lại nhận thức được Lệ Quân Mặc, đơn giản là rung động.
Người đàn ông này cũng rất có tiền nhỉ?
Bồ Trầm mẹ Trầm quá hối hận, hối hận phát điên rồi, bọn họ nên dẻ thêm phần máy đứa con gái!
Bố Trầm mẹ Trầm vừa nhìn về phía Lâm Thủy Dao bên cạnh Lê Hương, âm dương quái khí nói móc: “Áy, lại một con hồ ly tinh nữa rồi, hôm nay hồ ly tinh thật nhiều.”
Hửm?
Kẻ nào đang mắng bà là hồ ly tỉnh?
Lâm Thủy Dao liếc mắt nhìn bố Trầm mẹ Trầm, sau đó câu môi cười – cảm ơn đã khen!
Bồ Tràm Mẹ Trầm: “…”
“Lê Hương, đôi vợ chồng kia là cha mẹ của đóa bạch liên hoa đấy à?” Lâm Thủy Dao nhỏ giọng hỏi Lê Hương.
Lê Hương không kỳ quái mẹ cô sao biết được, dù sao Tiểu Bì Bì thường ở cùng bà ngoại, nhất định sẽ nói chuyện thiên hạ cho bà ngoại nghe.
“Đúng ạ.” Lê Hương gật đầu.
Lâm Thủy Dao lộ ra nụ cười minh diễm động nhân: “Vậy thật thú vị, lát nữa chơi đùa với bọn họ một chút.”
..” Lê Hương ở trong lòng thay bố Trầm Mẹ Trằm mặc niệm vài giây, mẹ cô thích nhất là trêu cợt người.
Hội đấu giá này chính thức bắt đầu, người chủ trì đứng ở trên đài bắt đầu bán đấu giá các thứ, Lê Hương và Anh Lạc nhìn trúng một cái mã não thạch”, cảm thấy khí chất của khối này rất xứng với Mạc lão phu nhân.
Lê Hương giơ bài – hai triệu.