CHương :
Thái dương Lê Hương giật giật, dám nhỗ lông cọp cũng chỉ có mình mẹ, cô không dám: “Đúng vậy, đập lên mặt bác ấy!”
vietwriter.vn
Lâm Thủy Dao mới miễn cưỡng đồng ý: “Vậy được rồi! Mẹ mua que thử thai, con và Anh Lạc ở chỗ này chờ mẹ.”
“Dạ mẹ…”
Lâm Thủy Dao đi.
Thấy mẹ mình đi, Lê Hương thở dài thật sâu một hơi, cô xoay người chạy: “Tình Nhi, lập tức lái xe, bay đến Đề Đôi”
vietwriter.vn
Lâm Thủy Dao còn không biết mình bị bỏ lại, bà đi trên hành lang, chuẩn bị đi ra ngoài mua que thử thai.
Thế nhưng lúc này cổ tay mảnh khảnh của bà đột nhiên bị nắm, một nguồn sức mạnh kéo bà vào trong toilet nam.
Bà rất nhanh đứng vững lại, ngắng mắt là… khuôn mặt anh tuần kia củaLệ Quân Mặc.
Lệ Quân Mặc!
Đã lâu không gặp!
“Lệ tổng, anh lôi tôi vào phòng vệ sinh nam làm cái gì, nhìn anh đi tiểu hả?” Lâm Thủy Dao câu môi.
Lệ Quân Mặc chau mi tâm lại, khí tràng có chút âm trầm, lần trước trong hội sở bà để lại cho ông tờ giấy ghi chú kia, bây giờ thấy ông bà lại vẫn ăn nói thẳng tưng như thê.
“Lâm Thủy Dao, sao cô có thể nói hai chữ đi tiểu ra khỏi miệng mà không ngượng thế? Tu dưỡng của cô đâu?”
Lâm Thủy Dao cảm thấy buồn cười: “Thầy Lệ, vậy xin hỏi, thầy nói “đi tiểu” thành từ cao nhã gì thế?”
Thầy Lệ Lệ Quân Mặc: “…”
“Đừng đánh trồng lảng!” Lệ Quân Mặc lấy ra tắm thẻ nhỏ màu vàng: “Đây là cái gì, Lâm Thủy Dao, ai cho cô lá gan đó?”
Lâm Thủy Dao nhìn thoáng qua, tắm thẻ nhỏ màu vàng rất là quen mặt, phía trên là ảnh một người phụ nữ ăn mặc mát mẻ, còn viết - bao một đêm, phục vụ toàn phương diện, bao ngài thoả mãn.
Lâm Thủy Dao nhận ra, đây là vật bà lưu cho ông.
Ây, Lệ tổng, mặt anh sao thúi như vậy, lẽ nào phục vụ trên này không khiến anh thoả mãn?” Nói rồi Lâm Thủy Dao áp gương mặt nhỏ minh diễm tới trước mặt Lệ Quân Mặc, từ từ kề sát ông, nhìn khuôn mặt tuần tú cắm dục kia.
Hai người dựa gần, Lệ Quân Mặc liền ngửi được mùi hương trên người bà, mùi hương này giống như là thuốc phiện, làm cho ông vừa ngửi liền nghiện.
Trong đầu ông cũng nhớ tới nụ hôn của bà ở lần trước trong hội sở…
Yết hầu Lệ Quân Mặc khẽ cuộn: “Cái thẻ này tôi không cần, trả lại cho cô!”
Lâm Thủy Dao thấy anh như hơi tức giận, như thể bà dùng một cái thẻ làm bẩn danh dự của anh, người đàn ông này cũng chẳng trẻ trung gì nữa, nhưng khí độ thế gia công tử tự phụ kia, vẫn là một tên ngây thơ.
Lâm Thủy Dao cảm thấy trêu chọc ông một chút rất vui, bà xòe tay về hướng ong: “Được thôi, vậy anh cũng trả thứ kia cho tôi.”