Chương :
Lúc này cửa phòng “cạch” một tiếng mở, Mạc lão phu nhân đi đến: “Tư Tước, trời đều đã khuya thế này, các con ở chỗ này náo gì thế hả?”
vietwriter.vn
Thấy Mạc lão phu nhân, sắc mặt Mạc Từ Tước mới hòa hoãn một chút: “Mẹ.”
“Bà nội” Lê Hương nhanh chóng đi tới bên cạnh Mạc lão phu nhân, ngoan ngoãn mềm yếu gọi bà.
“Lê Hương, con làm sao vậy, mặt sao trắng bệch thế này?” Mạc lão phu nhân thương yêu sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Lê Hương: “Có phải có người bắt nạt con không, nhanh nói cho bà nội, bà nội thay con làm chủ!”
Lê Hương: “Bà nội, không ai bắt nạt con hêt ạ.”
vietwriter.vn
Nói rồi, Lê Hương len lén nhìn thoáng qua hướng Mạc Từ Tước.
Mạc Từ Tước bị nhìn Trong miệng nói không ai bắt nạt, ánh mắt lại rất thành thực nhìn ông.
Ánh mắt Mạc lão phu nhân đánh tới Mạc Từ Tước, mắng: A Tước, con tuổi tác đã cao, còn bắt nạt con dâu của mình, thực sự là già không biết xấu hổ, Lê Hương, chúng ta đi, vừa rồi con sợ rồi đúng không!?”
Mạc lão phu nhân dắt tay Lê Hương, trực tiếp mang cô rời đi.
Lê Hương nhu thuận nghe lời đi theo Mạc lão phu nhân, còn vươn tay nhỏ bé vỗ vỗ ngực mình, làm nũng nói: “Dạ bà nội, vừa rồi hù chết cục cưng.”
Mạc Từ Tước: ”…”
Ông muốn hộc máu!
Mạc lão phu nhân mang theo Lê Hương đi, Diệp quản gia cũng dẫn bác sĩ đi xuống phía dưới, trong phòng chỉ còn lại Mạc Từ Tước và Liễu Anh Lạc.
Liễu Anh Lạc nhìn Mạc Từ Tước: “Hiện tại anh biết rồi, tôi không mang thai, chuyện xấu anh làm tôi cũng biết, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa, tôi đi đây.”
Liễu Anh Lạc xoay người rời đi.
Bị ông xâm chiếm hai lần, bà hiện tại đã biết, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể cắn răng chịu thiệt, song về sau bà không muốn nhìn thấy ông nữa, cũng sẽ không cho ông thêm cơ hội.
Mạc Từ Tước nhanh chóng vươn tay kéo bà lại: “Trời đã trễ thế này, em đi đâu, đêm nay ở lại đây, anh cam đoan không động vào anh.”
Lời này vừa dút, Liễu Anh Lạc liền tránh thoát bàn tay ông: “Mạc Từ Tước, anh buông ra, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng anh nữa đâu, anh chính là một tên vô lại, nói không giữ lời, biết tôi không mang thai có phải anh rất thất vọng hay không, ai biết anh bây giờ đang suy nghĩ tâm tư quỷ gì chứ…”
“Em cảm tháy anh đang suy nghĩ tâm tư quỷ gì, làm lớn bụng em?” Mạc Từ Tước hỏi ngược, trực tiếp cắt lời bà.
Ông còn thẳng thắn như vậy, Liễu Anh Lạc cảm thấy hai người đều đã già rồi, vẫn còn thảo luận đề tài này, mặt bà đỏ sắp nặn được ra nước, vô cùng xấu hỗ và giận dữ.
“Hai người chúng ta tuổi tác đều không nhỏ nữa, không thích hợp có con, Anh Lạc, em nợ anh một đứa con, cái này sợ rằng phải trở thành vĩnh viễn tiếc nuối.” Mạc Từ Tước nhếch môi thành đường vòng cung nhàn nhạt, tự dưng lộ ra vài phần cô đơn.
Lúc còn trẻ kỳ thực rất muốn cùng bà sinh thêm máy đứa, ít nhất hai đứa, cho A Đình thêm một đứa em trai hoặc một cô em gái cũng được, nếu như là con gái, sẽ giống như bà, hiện tại cũng sẽ không ước ao Lệ Quân Mặc sinh được cô con gái thông tuệ vô song như Lê Hương vậy, nếu như là con trai, cũng sẽ giống như bà, tài tử trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa một đời…
Mạc Từ Tước cũng nhớ tới con trai Mạc Tử Tiễn mà bà và Tô Thành sinh, con trai của bà quả nhiên không kém cỏi, rất giống rất giống bà, chỉ tiếc, đứa con trai ấy không phải con ông.
Sống nửa cuộc đời, đây là tiếc nuối lớn nhất của ông.