Chương :
Lúc này một giọng nói như chim hoàng oanh vang lên: “Bố, mẹ.”
Trầm Tiểu Liên tới.
vietwriter.vn
Chẳng những Trầm Tiểu Liên tới, Mạc Tuân cũng tới, hai người đồng thời xuất hiện.
Ngày hôm nay Mạc Tuân mặc một thân tây trang màu đen, đồ sộ cao quý, Trầm Tiểu Liên mặc chiếc đầm đính kim cương, nhỏ nhắn xinh đẹp, ả đứng bên người Mạc Tuân, hai người nhìn hết sức xứng đôi.
“Mạc tổng, Tiểu Liên, các con rốt cuộc đã tới.” Hai mắt Bồ Trầm mẹ Trầm sáng ngời.
vietwriter.vn
“Trời ạ, Tiểu Liên, cái váy này của con cũng quá đẹp al, Phía trên khảm kim cương thật sao, mắc lắm đúng không!?” Ánh mắt đám thân thích kia xoát” một cái đều bị chiếc váy trên người Trầm Tiểu Liên hấp dẫn đi.
Mẹ Trằm nhanh chóng kéo lại tay Trầm Tiểu Liên: “Tiểu Liên, con tốt nhất cho mọi người xem đi, cái váy này là Mạc tổng vì con đặt làm riêng đó!”
Nói rồi ánh mắt mẹ Trầm liền bay tới chỗ Lê Hương, bà ta là cố ý nói cho Lê Hương nghe, muốn tức chết Lê Hương.
Cho dù Lê Hương có một người bố là thủ phủ đệ nhất toàn cầu thì thế nào, chẳng phải cô bị Mạc Tuân đá đi đấy sao, hiện tại chỉ có con gái của bà ta được cưng chiều!
Những thân thích kia thực sự cực kỳ hâm mộ khen không ngớt lời, bọn họ nhìn về phía Mạc Tuân, vẻ anh tuần tự phụ, và khí tràng cường đại đạm mạc kia của Mạc Tuân gần như khiến bọn họ quỳ lạy.
“Mạc tổng thực sự là tuấn tú lịch sự, dung mạo hiên ngang, thực sự rất xứng với Tiểu Liên chúng tôi.”
“Mạc tổng, cậu chừng nào kết hôn với Tiểu Liên thế, đến lúc đó chúng tôi sẽ tới uống rượu mừng nữa.”
Gương mặt Trầm Tiểu Liên ngọt ngào, kỳ thực ả cố ý để họ hàng trong vùng núi đến, quả nhiên có trợ công, ả và Mạc Tuân có tiến bộ nhanh chóng hơn.
Trong khoảng thời gian này Mạc Tuân cho bố Trầm mẹ Trầm một tắm chỉ phiếu, mặc bọn họ tiêu xài, lại vì ả làm một bữa tiệc sinh nhật, còn may váy riêng cho ả, đương nhiên những thứ này đều là vật ngoài thân, thế nhưng đủ dư dả để cho Lê Hương ngột ngạt, ly gián tình cảm giữa cô và Mạc Tuân rồi.
Lúc này Trầm Tiểu Liên nhìn về phía Lê Hương: “Chị Lê, chị cũng tới rồi, hôm nay sinh nhật em chị có thể qua đây thật sự làm em rất vui.”
Nói rồi Trầm Tiểu Liên làm bộ đáng thương lắc lắc tay: “Chị Lê, chị ngàn vạn lần đừng hiểu lầm nha, em và đại ca ca… không phải, là Mạc tổng, không xảy ra gì cả.”
Lê Hương cười cười, cũng không nói gì.
Lúc này Mạc Tuân đi nhanh tới, đi tới bên người Lê Hương, anh vươn cánh tay ôm chặt vòng eo nhỏ mềm của Lê Hương: “Lê Hương, anh muốn đi đón em, sao em không để anh đón, sao anh lại có cảm giác bị thất sủng thế này?”
Lê Hương ngắng rồi khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc nhìn anh: “Anh làm sinh nhật cho em Tiểu Liên, sao em nhẫn tâm quấy rồi anh được?”
“Anh thầy em chính là không cần anh nữa!” Mạc Tuân cúi đầu, môi mỏng rơi trên trán của cô, hôn lên.
Bọn họ… Đang làm gì?
Trầm Tiểu Liên biến sắc, ả tưởng ả đã khích bác ly gián thành công, thế nhưng ở trước sinh nhật ả, Mạc Tuân ở trước mặt tất cả mọi người hôn trán Lê Hương.
Người đàn ông hôn trán người phụ nữ, là tình yêu và sự trân trọng chí cao vô thượng.
Hơn nữa, người đàn ông vừa mới uất ức làm nũng lên ánvới Lê Hương “Em chính là không cần anh” rốt cuộc là ai?
Anh là ai thế?