Chương :
“Thẻ tín dụng chính là kỳ thực trên tắm thẻ này không có tiền, mà thấu chỉ ra ngân hàng, tiền đã vay ngân hàng phải trả lại, khi thấy các người muốn có thẻ nên tôi đưa cho các người, tôi cũng thuận tiện để thư ký sửa lại quyền sở hữu thẻ. Thẻ tín dụng của các người bây giờ không liên quan gì đến tôi. Mỗi xu các người tiêu trong khoảng thời gian này đều là vay ngân hàng, nhất định phải trả lại. “Mạc Tuân hờ hững nói.
vietwriter.vn
Đầu bố Trầm mẹ Trầm “oanh” một tiếng nổ tung, hai lỗ tai ông ông rung động, bọn họ vẫn tưởng tắm thẻ này là Mạc Tuân cho, bọn họ một mực tiêu tiền của Mạc Tuân, ai ngờ… Mạc Tuân cho một tắm thẻ tín dụng?
Trách không được tiền trên tắm thẻ này có thể tùy ý tiêu, giống như một núi vàng, thì ra núi vàng là giả, không đáy mới là thật.
Bồ Trầm mẹ Trầm suy nghĩ một chút bọn họ máy ngày này đến tột cùng tiêu bao nhiêu tiền, nhưng không nhớ nỗi nghĩ cũng không ra, bởi vì bọn họ tiêu tiền như nước, xong xong rồi, bọn họ đột nhiên cõng khoản nợ lớn trên vai, đời này cũng không trả sạch ni.
Bồ Trầm mẹ Trầm xem như là đã biết, Mạc Tuân là cố ý hãm hại bọn họ!
vietwriter.vn
“Tiểu Liên!” Bố Tràm mẹ Trầm nhanh chóng cầu cứu nhìn về phía Trầm Tiểu Liên: “Tiểu Liên, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đây không phải là thật, con mau mau nói một câu với Mạc tổng, đây quả thực là muốn mạng bố mẹ mà.”
Trầm Tiểu Liên hoàn toàn không muốn để ý bó Trầm mẹ Trầm, thế nhưng ả lại không thể lộ ra kẽ hở, chỉ có thể làm bộ đáng thương nhìn về phía Mạc Tuân: “Mạc tổng, bố mẹ em…”
Đôi mắt thâm thúy của Mạc Tuân rơi trên chiếc váy dài Trầm Tiểu Liên đang mặc: “Đúng rồi, quên nói cho cô biết, cái váy này của cô còn chưa trả tiền, cũng là lấy danh nghĩa của cô đặt, lát nữa cô phải trả tiền váy đáy.”
“..” Trầm Tiểu Liên như đột nhiên bị người điểm huyệt, ả kinh hãi nhìn Mạc Tuân, anh vậy mà… tuyệt tình như Vậy.
Ä đã biết, ả xem như là đã biết, anh là có ý!
Vừa mới bắt đầu anh không vạch trần gì cả, để cho ả và bố mẹ ả trải qua cuộc sống tựa thiên đường, chỉ có đứng càng cao, mới có thể rơi càng thảm, anh chính là chờ buỏi sinh nhật này đánh cả nhà bọn họ về địa ngục.
Lần này tất cả mưu kế của ả chẳng những không lấy được gì cả, còn mắt nhiều tiền như vậy!
Mạc Tuân nhìn thoáng qua quản lí Hải Cảng Thành: “Quản lý, mấy người đó đều là người thanh toán, anh phải nhìn kỹ bọn họ, một kẻ cũng không thể chạy.”
“Vâng, Mạc tổng, ngài yên tâm đi.” Quản lí Hải Cảng Thành vung tay lên, bảo an mặc đồng phục nhanh chóng úa vào vây nơi đây chật như nêm.
Mạc Tuân không nhìn những người này nữa, anh hạ mắt nhìn Lê Hương: “Lê Hương, kịch diễn xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Lê Hương nhướng chân mày lá liễu nhìn anh một cái: “Mạc tiên sinh, em phát hiện anh càng ngày càng xáu đi đó.”
Mạc Tuân khẽ nhéo thắt lưng mềm của cô: “Em không thích?”
Lê Hương nhếch môi: “Tuy nói như vậy có hơi ác, nhưng, em rất thích, Mạc tiên sinh, anh thực sự rất tuyệt.”
Mạc Tuân ôm cô rời đi, còn phủ bên tai cô, ám muội nói: “Vậy, có thưởng hay không?”
Mạc Tuân cùng Lê Hương đi, đám họ hàng kia nhanh chóng nói: “Trầm Tiểu Liên, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Không phải nói cô bám được một người đàn ông rất có tiền sao, Mạc tổng chúng tôi cũng gặp rồi, thế nhưng người ta căn bản cũng không thích cô, ngươi còn tự tiện vẽ lên mặt mình.”
“Lúc đầu chúng tôi còn tưởng một nhà các người bay lên đầu cành thành phượng hoàng rồi, không nghĩ tới vẫn là bùn nhão trên đất, nhỏ vào!”