Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 1641-1646

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Liễu Anh Lạc biết mình thát thố, bà cũng không muốn để ông thấy bà mềm yếu, bà vươn tay nhận lấy: “Cảm ơn.”

Mạc Từ Tước cũng chưa đi, mà là thân cao chân dài ngăn ở bên cạnh xe.

Liễu Anh Lạc ngẳng đầu nhìn ông, chỉ thấy ông chống tay trên cửa, đôi mắt u trầm đang nhìn viền mắt bà đỏ bừng.

Rất nhanh, ông giơ tay, tới gần mặt bà…

Ông làm cái gì?

Liễu Anh Lạc quay đầu, tránh khỏi bàn tay to của ông.

Tay Mạc Từ Tước cứ như vậy cứng giữa không trung, ông nhìn dáng vẻ bà tránh liền chau mày, sau đó đóng cửa xe, về tới chỗ lái.

Xe sang phóng đi.

Trong xe, Liễu Anh Lạc ngồi ở phía sau, Lý Ngọc ngồi ở ghế cạnh tài xế, Liễu Anh Lạc toàn bộ hành trình cũng không nói gì, mà là thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.

“Tư Tước, anh tiễn Mạc phu nhân về nhà đi, sau đó đưa em về nhà, đêm nay anh có thể đến nhà em ngồi một chút, uống chén trà nha.” Lý Ngọc cười nói.

Trái tim Liễu Anh Lạc siết lại, Lý Ngọc mời Mạc Từ Tước đêm nay vào nhà uống trà, mọi người đều là người từng trải, người phụ nữ đêm khuya mời người đàn ông lên lầu uống trà, đây căn bản cũng không phải là uống trà.

Ông đã cùng Lý Ngọc phát triển đến bước này rồi ư?

Ông sẽ đi ư?

Liễu Anh Lạc siết chặt tay, ông sẽ phải đi thôi, dù sao ông là một người đàn ông bình thường ở mọi phương diện đều có nhu cầu, hiện tại Lý Ngọc chim nhỏ nép vào người, dịu dàng biết lấy lòng lại chủ động mời, ông làm sao có thể không đi?

Liễu Anh Lạc ngắng đầu, nhìn về phía trước, ông đang lái xe, nhìn thẳng, ánh đèn đường buổi tối xuyên qua cửa số xe chiết xạ lên gương mặt góc cạnh ấy, quyên rũ đến chết người.

“Được, tôi đi.” Lúc này Liễu Anh Lạc nghe Mạc Từ Tước đáp.

Ông nói ông đi.

Hai mắt Lý Ngọc sáng ngời, nhanh chóng cầm bàn tay của ông: “Vậy thì tốt quá Tư Tước.”

Mạc Từ Tước cũng không từ chối bàn tay của Lý Ngọc, ngược lại cầm ngược tay Lý Ngọc, đặt tay cô ta ở trên đùi bền chắc của mình.

Mạc Từ Tước nhếch môi, ông cười có chút không đứng đắn: “Vừa lúc tôi khát, đã lâu không uống trà, tài pha trà của cô chắc không tệ nhỉ!”

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Lý Ngọc nhanh chóng đỏ lên, lúc này vươn tay bắm một trên bắp đùi bền chắc của ông: “Tư Tước, anh còn đùa em như vậy, em sẽ không thích anh đâu.”

Mạc Từ Tước từ trong cổ họng bật ra tiếng cười.

Phía sau Liễu Anh Lạc như đứng đồng lửa, như ngồi đống than, bà không muốn lên xe chính là sợ thây cảnh bọn họ liếc mắt đưa tình, hiện tại bà vẫn thấy được cảnh mà bà không muốn thấy nhất.

Người đàn ông Mạc Từ Tước này tà tứ từ trong xương, hiện tại ông đang cười, đuôi mắt hẹp dài lưu động nếp nhăn, mà nếp nhăn ấy một chút cũng không hiện vẻ già, mà là năm tháng giao cho ông mị lực thâm hậu nhất của người đàn ông, ông hiện tại lộ ra vẻ quyến rũ đến chết người.

Mà Lý Ngọc đỏ bừng mặt, còn bóp bắp đùi ông, rất hiểu phong tình, một chút cũng không giống bà, trước đây Mạc Từ Tước đùa bà vài lần bà đã sợ đến né ra, chưa từng giống như Lý Ngọc liếc mắt đưa tình với ông.

Chương :

Trong phòng vệ sinh hai người phụ nữ kia nói không có sai, đàn ông quả nhiên đều là thích kiểu phụ nữ như thế, Mạc Từ Tước đã không thích bà nữa.

Trái tim Liễu Anh Lạc giống như bị dao đâm, bà nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn về phía ngoài cửa sổ, không ngừng hít sâu, như vậy bà mới có thể thở được.

Mạc Từ Tước ngồi ở chỗ tài xế mặc dù đang cười, thế nhưng ý cười chưa đạt đến đáy mắt, ông lái xe, sau đó ngẳng đầu, xuyên qua kính chiều hậu nhìn thoáng về phía sau, Liễu Anh Lạc bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, dường như tất cả những gì giữa ông cùng Lý Ngọc bà không để bụng, thậm chí bà không liếc đến ông một cái.

Câu chuyện Lê Hương, nói với ông nói, ông đều nghe hiểu, ông cũng không cam tâm, tuy ông vô số lần tự nói với mình, bà không yêu ông, chưa bao giờ.

Ông vẫn muốn thử một lần.

Khi sinh mệnh từng bước đi đến đoạn cuối, ông nghĩ ông còn có thời gian để thử một lần, thử một lần trong lòng của bà đến tột cùng có ông hay không, dù cho một chút xíu.

Mạc Từ Tước thu hồi ánh mắt.

Rất nhanh thì đến dưới căn hộ, Mạc Từ Tước dừng xe lại, trầm thấp mở miệng: “Đến rồi.”

Liễu Anh Lạc ngẳng đầu, đến nhà bà rồi.

Ông đưa bà về nhà trước, sau đó ông muốn đưa Lý Ngọc trở về, cùng Lý Ngọc phát sinh một ít chuyện không thể miêu tả.

Liễu Anh Lạc cắn môi một cái, ngước mắt nhìn về phía trước Mạc Từ Tước.

Mạc Từ Tước một tay chống trên tay lái, cũng xuyên qua kính chiều hậu nhìn bà, ông chậm rãi nhếch đôi môi mỏng, như cười như không hỏi: “Làm sao vậy?”

Liễu Anh Lạc cũng không biết mình bị gì, bà nghĩ bà hẳn là xuống xe, thế nhưng thân thể không nghe sai khiến, chỉ cần nghĩ đến lát nữa ông sẽ đưa Lý Ngọc về nhà, bà liền không muốn xuống xe, bà muốón… giữ ông lại.

Nhiều năm trước ông và Liễu Chiêu Đệ phát sinh quan hệ đã thành tiếc nuối và nỗi đau suốt đời bà, mấy năm nay ngoại trừ bà ta, ông cũng không chạm qua bắt kỳ người phụ nữ nào.

Bà không muốn ông chạm vào Lý Ngọc.

Mạc Từ Tước cũng không gấp, cứ như vậy nhìn bà, giống như một con báo đen ưu nhã bước chậm ở rừng rậm, kiên trì mười phần đợi chờ con mồi của mình rơi vào trong lưới: “Có chuyện em cứ nói, nếu như không có chuyện gì thì em có thể xuống xe, tôi còn phải đưa Lý Ngọc về nhà.”

Liễu Anh Lạc mắp máy đôi môi, muốn nói chuyện.

Lúc này Lý Ngọc đột nhiên lên tiếng nói: “Mạc phu nhân có muốn tôi xuống xe không, để bà và Tư Tước trò chuyện?”

Liễu Anh Lạc như nghẹn ở cổ họng, cái gì cũng không nói ra được, bà trực tiếp vươn tay, kéo ra cửa sau xe, xuống mẽ.

Bà nhắc chân đi liền, bằng tốc độ nhanh nhát đi tới căn hộ, bà không dám quay đầu, bà sợ chính mình vừa quay đầu lại sẽ nhịn không được.

Tình cảm đè nén ở trong lòng nhiều năm như vậy như đã đến trạng thái sắp phun trào, bà sắp không khống chế được mình.

Mạc Từ Tước, đi nhanh đi, đừng trở lại dụ hoặc bà.

Nhìn thân ảnh Liễu Anh Lạc đi thẳng không quay đầu lại, ánh mắt Mạc Từ Tước nhanh chóng trầm xuống, nụ cười nơi khóe môi đã biến mắt, cả người dâng lên tầng sương.

Bà vẫn cứ đi.

Chương :

Ông cược thua rồi, dù cho ông muốn ở cùng người phụ nữ khác, bà vẫn không có chút cảm giác nào.

Mạc Từ Tước cảm thấy trái tim vẫn luôn kiên trì của mình “xoảng” một cái rạn nứt, chưa từng có bất kỳ thời điểm làm cho ông rõ ràng nhận thức như vậy, bà thực sự không yêu ông.

Trong lòng của bà chưa từng có ông, dù cho ông một chút xa xỉ!

“Mạc tổng, tôi có thể phối hợp với anh diễn kịch, thế nhưng rất đáng tiếc, vị Mạc phu nhân này thật sự không để ý đến anh.”

Nói rồi Lý Ngọc chau mày: “Dưa hái xanh không ngọt, ước chừng dù anh có giữ Mạc phu nhân lại, bà ấy sẽ bày sẵn giường gối cho hai người chúng ta, để chúng ta lăn giường.”

Lý Ngọc lặng lẽ tới gần, giơ tay lên đặt trên vai Mạc Từ Tước, mang theo vẻ mê hoặc của cô gái trẻ tuổi: “Mạc tổng, thôi bỏ đi, đừng đau buồn vì người phụ nữ vô tình đó nữa, em rất thích anh, anh sờ một cái xem, trái tim này đều vì anh nhảy lên, tối hôm nay…”

Mạc Từ Tước thu hồi ánh mắt, lạnh lùng mắp máy đôi môi mỏng, trong cổ họng bật ra câu chữ mỉa mai: “Phát hỏa à?”

Từ “hỏa” này đại khái ý chỉ “hứng tình”, Lý Ngọc trực tiếp cứng đờ.

Trong tròng mắt Mạc Từ Tước u trằm lạnh lẽo không có chút nhiệt độ nào: “Nếu quả thật phát hỏa rồi, tôi sẽ tìm mắy người đàn ông thỏa mãn cô thật tốt.”

Lý Ngọc trọn to hai mắt, khiếp sợ lại khủng hoảng nhìn ông, ông đang nói cái gì?

“Lấy cái tay của cô từ trên người tôi xuống, thừa dịp tôi chưa làm cô biến mất trước, tự mình cút ra ngoài.”

…” Sắc mặt Lý Ngọc “xoát” một cái trắng phau, cô ta cũng đã gặp qua không ít người đàn ông, thế nhưng thực sự chưa thấy qua người như ông.

Ngoại trừ Liễu Anh Lạc, ông đối với những người phụ nữ khác vĩnh viễn như nhau, hờ hững lại bạc tình.

Tất cả dịu dàng lưu luyến và yêu thương của ông, đều trao cho mỗi Liễu Anh Lạc.

Lý Ngọc bị đả kích, cô ta cũng sợ hãi thủ đoạn của Mạc Từ Tước, nếu như ông ra tay, chính là thực sự khiến cô ta biến mắt.

Lý Ngọc kéo ra cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, vô cùng không cam lòng đi xuống.

Một giây kế tiếp, xe sang phóng đi, Mạc Từ Tước không có dừng chút nào, trực tiếp đạp chân ga, cuốn lên bụi phả vào mặt cô ta.

Lý Ngọc: “…”

Trong xe, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Từ Tước lạnh lùng, khắp xe im lặng làm người ta kìm nén cùng hít thở không thông.

Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, Diệp quản gia điện tới.

Mạc Từ Tước ấn phím nhận, giọng Diệp quản gia vang lên: “Tiên sinh, ngài bây giờ đang về nhà sao?”

Về nhà?

Ah, nhà của ông ở đâu chứ?

Mạc Từ Tước giơ ngón tay thon dài lên cởi hai cúc áo sơ mi, khóe môi mỏng lạnh chậm rãi móc ra độ cong mệt mỏi rã rời, cô đơn lại tự giễu.

Lúc này ông đột nhiên cảm thấy chóp mũi nóng lên, ông giơ tay sờ một cái, mò tới một tay đầy máu.

Ông chảy máu mũi.

Chương :

“Tiên sinh…” Giọng Diệp quản gia vô cùng ngưng trọng và đau thương: “Kết quả kiểm tra hai ngày trước đã có, bác sĩ nói… nói bệnh tim của ngài đã đến giai đoạn cuối, ngài chỉ còn lại có… còn lại có… thời gian một tháng thôi.”

Thân thể của mình mình rõ ràng nhất, Mạc Từ Tước biết thời gian của bản thân không còn nhiều lắm, nhưng bây giờ Diệp quản gia nói cho ông biết, ông chỉ có một tháng, đầu của ông vẫn “ong” một cái.

Thì ra, thời gian một mực lặng yên trôn chạy, ông đã đi tới phần cuối của sinh mệnh.

Một tháng…

E rằng, ông sẽ đột nhiên ngã xuống một ngày nào đó.

“Tiên sinh… Tiên sinh…” Diệp quản gia vẫn còn đang nói.

Thế nhưng Mạc Từ Tước tự tay, trực tiếp cúp điện thoại.

Xe sang chậm rãi ngừng lại ven đường, Mạc Từ Tước dừng chảy máu mũi, sau đó ông chán chường tựa lưng vào trên ghế, ông nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt.

Kỳ thực, ông không sợ chết, ông chỉ sợ, khi chết chỉ có một mình.

Ông chỉ còn một tháng, sinh mệnh chính thức đếm ngược, ông bây giờ là phải nên làm những gì?

Ông muốn làm nhất cái gì?

Mạc Từ Tước mở mắt ra, ông đánh tay lái, xe sang nhanh chóng quay đầu, lại đi trở về.

Liễu Anh Lạc muốn trở về, bà biết hiện tại Mạc Từ Tước đã không thích mình, ông thích Lý Ngọc, vừa rồi ở trong xe, cho dù bà lên tiếng, ông cũng sẽ không ở lại, bà chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.

Thế nhưng đi tới cửa chính khu căn hộ, bước chân của bà lại đột nhiên ngừng lại.

Trong đầu của bà đều là những hình ảnh mà Mạc Từ Tước và Lý Ngọc sắp sửa xảy ra, những thứ này lôi xé thần kinh bà, khiến bà đau nhức.

Không được.

Bà phải ngăn cản tất cả.

Bà không muốn nhịn nữa, mấy năm nay bà thực sự nhịn rất khổ cực, mỗi một ngày đều giả vờ không yêu ông, thế nhưng tâm tâm niệm niệm, tràn đầy, đều là ông.

Liễu Anh Lạc xoay người, nhanh chóng chạy về, thế nhưng chiếc xe kia của Mạc Từ Tước đã biến mắt, đi rồi.

Bà ngẳng đầu, vừa lúc ở phía trước thấy được bóng xe của Mạc Từ Tước, hiện tại xe đang quẹo vào khúc cua, biến mắt trong tầm mắt của bà.

“Mạc Từ Tước!” Liễu Anh Lạc kêu một tiếng, sau đó đuổi theo xe của ông.

Bà đuổi tới trên đường cái, chỉ thấy chiếc xe kia sáp nhập vào dòng xe cộ, bà chỉ có thể bước nhanh hơn đuổi theo: “Mạc Từ Tước, chờ một chút!”

Mạc Từ Tước, chờ một chút!

Bà có thật nhiều lời muốn nói với ông.

Nói một câu – em rất rất yêu anh.

Phía trước có cái đèn đỏ, xe Mạc Từ Tước ngừng lại, hai mắt Liễu Anh Lạc sáng ngời, bà dường như thấy được hy vọng, bà cách ông gần một chút, lại gần một chút.

Ban đêm gió nhẹ thổi tan mái tóc bà, bà ở trên đường cái dốc hết toàn lực gia chạy thật nhanh, đuổi theo xe ông, đuổi theo tình yêu ngần ấy năm của mình, bà nghĩ bà sẽ xông đến, bà muốn dùng lực ôm ông.

Chương :

Mắt thấy bà cách chiếc xe này càng gần, chợt không biết từ nơi này nhảy ra một chiếc xe máy: “A! Nhường một tý!

Mau tránh rat”

Liễu Anh Lạc né không kịp, một giây kế tiếp chiếc xe gắn máy kia trực tiệp đụng tới, bà nặng nê ngã ở trên xi măng.

“Thật ngại quá, đều là lỗi sai của tôi, cô không sao chứ, có muốn tôi đưa cô đến bệnh viện không?” Chủ nhân xe máy nhanh chóng đi xuống tới kiểm tra vết thương của Liễu Anh Lạc.

Bởi vì vừa rồi chủ nhân xe máy đã khẩn cấp thắng lại, nên Liễu Anh Lạc cũng không bị xô thương, nhưng bà ngã ầm trên mặt đất, đầu gối hai chân trong nháy mắt đều đã tê rân.

Liễu Anh Lạc ngắng đầu, chỉ thấy đèn xanh rồi, chiếc xe kia của Mạc Từ Tước lại phóng đi.

Mạc Từ Tước đi!

Liễu Anh Lạc giùng giằng muốn đứng lên, thế nhưng hai chân như bị kim đâm, căn bản cũng không nghe sai bảo, bà không đứng nỗi.

Vừa mới bà rõ ràng cách ông rất gần, nhưng là bây giờ ông lại đi xa.

Lý Ngọc vẫn còn ở trên xe của ông, ông là không phải đã cùng Lý Ngọc…

Nghĩ tới những thứ này, hai mắt Liễu Anh Lạc đỏ lên, bà cảm giác mình thật vô dụng.

Lẽ nào, đây chính là kết cục của ông và bà sao?

Thiên ý không thể trái, bà đã định trước không còn cách nào đi đến bên người ông.

Trong hai mắt Liễu Anh Lạc nhanh chóng ngưng ra một tầng hơi nước trong suốt, lông mi run lên, từng giọt nước mắt lớn đập xuống.

Mạc Từ Tước.

Mạc Từ Tước của bà…

Lúc này trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện đôi giày da màu đen cọ sáng, có người tới.

Người nào?

Mạc Từ Tước sao?

Liễu Anh Lạc nhanh chóng ngạc nhiên ngẳắng đầu, nhưng khi bà thấy được người đến, tia sáng trong mắt bà nhanh chóng tắt đi.

Không phải Mạc Từ Tước, mà là Tô Thành.

Tô Thành mang Liễu Anh Lạc về căn hộ, vùng da hai đầu gối Liễu Anh Lạc đều bị cọ rách, Tô Thành giúp bà xử lý băng bó.

“Tô Thành, sao anh ra viện nhanh như vậy?”

Tô Thành ở Đề Đô bị người đánh, nằm viện một đoạn thời gian, nhưng ông rất nhanh đã xuất viện, Tô Thành nhìn Liễu Anh Lạc cười nói: “Anh dưỡng khỏe rồi, dĩ nhiên là xuất viện.”

“Tô Thành, em rất xin lỗi, chuyện này là Mạc Từ Tước sai người làm, em thay anh ấy xin lỗi anh.”

Tô Thành câu môi, Mạc Từ Tước làm chuyện sai, bà có thể thay Mạc Từ Tước xin lỗi, đó là từ đầu đến cuối bà xem Mạc Từ Tước thành người nhà của bà.

“Anh Lạc, vừa rồi ở trên đường cái, em là vì Mạc Từ Tước khóc sao?”

Chương :

Viền mắt Liễu Anh Lạc còn hồng hồng, bà ảm đạm thõng xuống hàng mi.

Tô Thành đã được đến đáp án, ông nhớ ông đã buông tay, lúc ở Đề Đô bà đã nói cho ông biết, bà yêu Mạc Từ Tước, ông cũng đã tuyệt vọng.

“Anh Lạc, lần này anh qua đây là tạm biệt với em, anh muôn rời khỏi nơi này.”

“Rời khỏi? Anh muốn đi đâu?” Liễu Anh Lạc kinh ngạc hỏi.

Tô Thành lộ ra nụ cười thản nhiên: “Anh muốn đi thăm thú bên ngoài một chút, du lịch xuyên việt, Anh Lạc, em phải sống thật tốt.”

Liễu Anh Lạc đã biết, Tô Thành rốt cuộc đã buông xuống chấp niệm, bà gật đầu: “Em biết rồi, Tô Thành, anh cũng phải sống tốt.”

Tô Thành chuyển lời: “Anh Lạc, kỳ thực về chuyện năm đó, anh có lời muồn nói với em.”

“Chuyện gì? Anh nói đi.”

Tô Thành vừa định mở miệng, đây là bóng tối trong nội tâm ông ta, đại hôn năm đó của bà và Mạc Từ Tước, là ông ta và Chiêu Đệ hợp mưu gạt bà tới, ông cũng không phải bị bắt cóc, hiện tại ông ta muốn thẳng thắn tắt cả.

Hơn nữa, ông ta còn muốn nói rõ với Mạc Từ Tước, ông ta muốn nói cho Mạc Từ Tước, năm đó Anh Lạc với ông ta trong sạch, không có phát sinh gì cả, đứa con trong bụng Anh Lạc kia cũng là của ông, là của Mạc Từ Tước ông.

Chuyện cũ tựa mây khói, giờ khắc này Tô Thành chân chính buông tay muốn chuộc tội, ông thừa nhận máy năm nay ông ta ở dưới cái bóng của thiên chỉ kiêu tử Mạc Từ Tước trở nên ti tiện, chính mình phế bỏ cái chân cũng không trách Mạc Từ Tước, mà là ông ta tự chuốc lấy.

Nhưng Tô Thành còn chưa mở lời, lúc này “ding dong” một tiếng, chuông cửa đột nhiên vang lên, có người tới.

Người nào?

Liễu Anh Lạc đứng dậy, đi tới, mở ra cửa căn hộ.

Ngoài cửa đứng nghiêm một thân thể thâm trầm cao ngắt, là Mạc Từ Tước đi lại trở về, Mạc Từ Tước tới!

Liễu Anh Lạc thấy được gương mặt anh tuấn quen thuộc của Mạc Từ Tước, con ngươi nhanh chóng co rụt lại, bà ngắn người tại chỗ, kinh ngạc nhìn Mạc Từ Tước gió bụi mệt mỏi chạy tới.

Ông, ông sao lại tới rồi?

Ông không phải tiễn Lý Ngọc về nhà sao, ông không phải muốn đến chỗ Lý Ngọc đánh giá tay nghề pha trà cyra Lý Ngọc sao?

Liễu Anh Lạc kinh ngạc nhìn ông: “Anh… sao lại tới rồi?”

Mạc Từ Tước tới, tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh mình, ông nghĩ ông vẫn không thể buông bỏ được người phụ nữ này: “Anh…”

Mạc Từ Tước muốn nói chuyện, thế nhưng lúc này tiếng của Tô Thành truyền tới: “Anh Lạc, là ai tới?”

Trong căn hộ có người!

Thân thể Mạc Từ Tước trực tiếp cứng đờ, ông ngắng đầu, nhanh chóng thấy được Tô Thành đi tới.

Tô Thành cởi áo khoác ngoài, chân mang dép, ông ta đi tới, cũng nhìn thây Mạc Từ Tước cạnh cửa.

Bốn mắt nhìn nhau, trong tròng mắt u trầm của Mạc Từ Tước nháy mắt cuốn lên mưa rèn gió dữ, hai bàn tay to xuôi ở bên người siết thành quyền thật chặt, ông nhìn Tô Thành, rồi nhìn về phía Liễu Anh Lạc: “ah” một tiếng từ trong cổ họng bức ra tiếng cười sâm nhiên: “Thì ra chỗ em đã có người, xem ra lại là tôi tự mình đa tình!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio