Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 1716-1718

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Lâm Thủy Dao cảm thấy có chút đau, bà mở mắt ra, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn lại: “Má Ngô, má sao vậy…

AU Lâm Thủy Dao khiếp sợ nhìn Lệ Quân Mặc, lập tức từ trên ghế mây ngồi phất dậy: “Sao… sao lại là anh?”

Lâm Thủy Dao kéo lấy cái chăn, che thân thể của mình, bà làm sao cũng không ngờ người đến không phải má Ngô, mà là ông!

Ông tiến vào từ lúc nào?

Sao chẳng hé răng gì hết thế?

“Lệ… Lệ Quân Mặc, phi lễ chớ nhìn, đi ra ngoài! Anh mau đi ra ngoài cho tôi!”

Lâm Thủy Dao vừa nghĩ tới hai bàn tay ông tùy ý chu du qua tắm lưng xinh đẹp của bà, nơi mới bị ông vuốt qua liền nổi lên một tầng màu hồng, đôi chân nhỏ của bà nhảy xuống từ trên ghé mây, trực tiếp chạy đến cửa.

“Má Ngô! Má Ngôi”

Nghe bà kêu to, Lệ Quân Mặc bước mạnh đuổi theo, từ phía sau vươn tay bụm miệng bà lại: “Đừng kêu! Không cho phép kêu loạn!”

Lâm Thủy Dao không muốn nghe lời của ông, thế nhưng một giây kế tiếp bà liền đã nhận ra dị thường, bởi vì có một giọt hai giọt ba giọt… dịch thể nóng bỏng nhỏ trên vai bà.

Đây là?

Lâm Thủy Dao quay đầu, bà trong nháy mắt mở to hai mắt: “Lệ Quân Mặc, anh… anh chảy máu mũi!”

Lệ Quân Mặc duỗi tay sờ, lúc này mới phát hiện mình chảy máu mũi!

Ông vậy mà thực sự chảy máu mũi!

Lệ Quân Mặc sắc mặt xanh mét đi tới bên bàn trà, rút máy tờ giấy khăn che cái mũi của mình, lồng ngực nam tính to lớn bắt đầu phập phồng, lại bị bà bắt được một nhược điểm, cái chuyện cười này phỏng chừng đủ để bà cười cả năm rồi.

Mắt hét mặt mũi đàn ông!

Lâm Thủy Dao cũng không có ngờ đến ông ấy vậy mà sẽ chảy máu mũi, bà nhìn bản thân, bà mặc cũng không coi là quá lộ liễu, hiện tại bà tin rồi, lão phu nhân nói đều là thật, mấy năm nay ông chưa từng chạm qua phụ nữ!

“Lệ tổng” Lâm Thủy Dao kêu ông một tiếng.

Lệ Quân Mặc ngoái đầu nhìn lại nhìn bà, giọng nói không tốt lắm: “Cái gì?”

Lâm Thủy Dao: “Lệ tổng, dáng vẻ anh thật giống như…chưa từng va chạm xã hội ấy.”

..” Lệ Quân Mặc hung hăng nhìn chòng chọc bà, cái gì cũng không nói, xoay người tiền vào phòng tắm.

Lâm Thủy Dao nhìn bóng lưng của ông, làm sao lại cảm thấy người đàn ông này có chút ngại ngùng ấy nhỉ, nhìn thật đúng là… dễ thương.

Lệ Quân Mặc tắm nước lạnh đi ra, Lâm Thủy Dao đã thay đổi váy ngủ bình thường dựa vào đầu giường đọc sách.

Nghe được tiếng động, bà ngẳng đầu, đôi mắt nước liễm mang theo vài phần hoạt bát và linh động nhìn về hướng ông: “Áy, Lệ tổng, lần này thời gian anh tắm thật lâu nha, chẳng lẽ anh một mình ở bên trong len lén… tự xử à!?”

Lệ Quân Mặc mắt vài giây mới đuổi kịp nhịp điệu của bà, bà lại dám… buông lời cợt nhã với ông!

Chương :

Câm miệng!” Ông từ trong răng bật ra hai chữ lạnh lẽo.

Lâm Thủy Dao dùng sách che nửa mặt mình, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy ươn ướt, nhìn dáng vẻ ông túng quẫn, bà cười đến run rầy cả người.

Lệ Quân Mặc vô cùng buồn bực về tới ghế sa lon của mình.

“Lệ tổng, nói cho anh một chuyện, tôi đã ở đây hai ngày rồi, ngày mai tôi phải đi.”

Cái gì?

Bà ngày mai phải đi?

Lệ Quân Mặc đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, tuy là bà chỉ ở đây hai ngày, nhưng ông đã quen trong phòng của mình có một người thơm mềm như ngọc.

Buổi tối ông về đến nhà, đều thấy ngọn đèn vàng ấm, nghe được đều là tiếng cười vui vẻ của bà và lão phu nhân.

Dáng vẻ khéo léo bà dỗ lão phu nhân vui vẻ, dáng vẻ vừa kiều vừa hoạt khi diễn trò với ông, còn có vẻ bát tinh ranh khi nói lời cọt nhã với ông, cũng làm cho ông hết sức… vui vẻ.

Ông dĩ nhiên muốn cuộc sống như thế có thể kéo dài.

Nhưng, hiện tại bà đột nhiên nói với ông, bà ngày mai phải đi.

Ánh mắt Lệ Quân Mặc rơi trên văn kiện trong tay, dường như đối với đề tài này cũng không thèm để ý, sau máy giây im lặng, ông như thờ ơ nói: “Cô đột nhiên đi, phải nói với lão phu nhân như thế nào?”

Tôi vừa rồi đã nói với lão phu nhân, tôi phải đi làm việc, lão phu nhân rất hiểu và ủng hộ, còn nói phụ nữ chúng ta phải có sự nghiệp của mình, lão phu nhân cho phép tôi đi rôi.”

Xem ra bà quyết tâm phải đi, lão phu nhân cũng biết, ông là người biết đến cuối cùng.

Lệ Quân Mặc từ trong văn kiện ngắng đầu, cặp mắt phượng kia rơi trên gương mặt rực nắng của bà: “Cô muốn đi làm việc gì?”

“Cái này…”

Có thể nói cho ông biết sao?

Làm sao nói cho ông biết?

Nói bà muốn đi làm tú bà ư?

NOI “Bí mật.” Lâm Thủy Dao cười nói.

Không nói thì không nói, dù sao Lệ Quân Mặc cũng không coi trọng cái nghề mà bà muốn làm lắm.

Không lâu sau, Cung Phượng Vũ của Lâm Thủy Dao tưng bừng khai trương, còn dẫn con gái của mình Lê Hương và Diệp Linh cùng đám mỹ nhân đến dự, oanh động toàn bộ giang hồ, Lệ Quân Mặc: “…”

“Ba” một tiếng, Lệ Quân Mặc khép lại văn kiện, trực tiếp ném trên bàn: “Cô đi đi, đi nhanh lên, không ai giữ cô, ngủ!”

Ông nằm trên ghé sa lon, hai mắt nhắm nghiền.

.” Lâm Thủy Dao lần nữa lảo đảo trong gió, ông lại thế nào, tại sao lại tức giận?

Con người này thật khó hầu hạ.

“Lệ tổng, tôi còn có một việc muốn nói với anh, tôi đã dựa theo hẹn lừa được lão phu nhân rồi, anh chắc có thể thanh tịnh một đoạn thời gian, vậy anh không có vật gì phải trả lại cho tôi à.” Lâm Thủy Dao ám chỉ nói.

Chương :

Lệ Quân Mặc trực tiếp lật cả người, đưa lưng về phía bà.

Lâm Thủy Dao: “…”

Quên đi, sáng mai rồi hãy nói, ngược lại quyền giang hồ bí tịch kia bà nhất định phải mang đi, không cho phép ông chơi xấu!

Lâm Thủy Dao khép sách dược lại, cũng nằm xuống ngủ.

Lệ Quân Mặc vẫn không ngủ, nhưng ông biết Lâm Thủy Dao đang ngủ, bởi vì ông nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của bà.

Lệ Quân Mặc lúc này thật sự muốn đứng lên, lay tỉnh bà, người phụ nữ không có tim phổi này!

Lệ Quân Mặc nằm thẳng lại, ông nhìn đèn treo trên đỉnh đầu, mỗi lần đều như vậy, bà bá đạo xông vào sinh mệnh của ông, lúc đi liền vung lên ống tay áo không mang đi một áng mây, mà cuộc sống vốn yên tĩnh của ông đã bị bà quậy đến loạn, cuối cùng ông còn giống như một cô gái bị chồng bỏ bị bà ném bỏ!

Lệ Quân Mặc trong lòng biết, ông thích người phụ nữ này TÔI.

Sau hồi phong hoa tuyết nguyệt đó liền đối với bà nhớ mãi không quên, hiện tại tính tình bà linh động hoạt bát càng khiến ông hãm sâu yêu thích.

Lệ Quân Mặc trằn trọc, dứt khoát ngồi dậy, ông lấy ra quyền giang hồ bí tịch kia.

Giang hồ bí tịch bị niêm phong, nhìn không thấy bên trong, ông rất tò mò, quyển giang hồ bí tịch này rốt cuộc là cái gì, khiến bà để tâm như vậy?

Lệ Quân Mặc tháo đóng gói phía ngoài ra, sau đó lật quyền giang hồ bí tịch kia ra.

Không xem không biết, xem rồi liền bị dọa cho giật mình, con ngươi Lệ Quân Mặc chọt co rụt lại.

Quyển giang hồ bí tịch này vậy mà là…

Mỗi một trang phía trên đều có hai người, bày ra đủ loại tư thê ngượng ngùng.

Xem ra cái này sách đồi trụy hàng hiếm bán lẻ, bà vậy mà lại muốn cái này?!

Lệ Quân Mặc bèn đứng dậy, đi tới bên giường: “Lâm Thủy Dao, dậy ngay!”

Lâm Thủy Dao đang ngủ say, lúc này bà cũng cảm giác một muỗi chết tiệt ở bên tai bà “ong ong ong”, rất đáng ghét.

Lâm Thủy Dao mở mắt ra, lập tức liền thấy Lệ Quân Mặc đứng bên mép giường bà.

Thì ra Lệ Quân Mặc âm tình bất định chính là con muỗi đáng ghét kial Lâm Thủy Dao có chút cộc khi mới dậy, hai tay xoa đôi mắt nhập nhèm, bà chu môi nói: “Lệ tổng, anh lại thế nào, hơn nửa đêm có để cho người ta ngủ hay không…”

Lời của bà vẫn chưa nói hết: “ba” một tiếng, Lệ Quân Mặc trực tiếp vứt quyển giang hò bí tịch kia xuống chăn bà: “Cô xem đây là cái gì!”

Giang hồ bí tịch của bà!

Lâm Thủy Dao hai mắt sáng ngời, nhanh chóng lật quyển giang hồ bí tịch kia ra, bà xem rất nghiêm túc, vừa đọc vừa tắm tắc nói: “Oa, lợi hại lợi hại, tôi như mở ra biển kiến thức mới vật, thật không hỗ là giang hồ bí tịch mắt tích đã lâu!”

Lệ Quân Mặc đứng ở mép giường: “…”

Ông cho rằng sau khi bị bắt bà hẳn là mặt đỏ, xấu hồ, hận không thể độn thỏ.

Nhưng bây giờ người phụ nữ đang nồng nhiệt thưởng thức quyền giang hồ bí tịch kia, còn không quên tiền hành phê bình là ai!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio