Chương :
“Tút tút’ hai tiếng, Thượng Quan Tuân vẫn chưa nói hết, đầu kia Mạc Tử Tiễn đã trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe đoạn âm thanh bận đó, Thượng Quan Tuân trực tiếp mím môi lạnh lẽo, anh muốn cho tài xế quay đầu trở về, thế nhưng lúc này điện thoại lại vang lên, lần này là Thượng Quan Đẳng…
Trong biệt thự, Mạc Tử Tiễn cát điện thoại, lúc này Ngũ Vũ đi đên, thâp giọng báo cáo: “Chủ tử, Thời tiêu thư lỚI”
Thời Hi Ngọc đi đến, cô liếc mắt liền thấy Mạc Tử Tiễn đứng trước cửa số sát đất, ngũ quan anh tuấn mỹ thanh hoa dưới ánh sáng mờ nhạt, nhìn càng thêm sạch sẽ lương bạc.
Một người người đàn ông như vậy, rât khó khiên người ta không động tâm.
Một năm trước cô ấy bị bệnh, anh chữa bệnh cho cô ấy, sau lần kia, cô ấy đối với anh liền nhớ mãi không quên.
Ánh mắt Mạc Tử Tiễn rơi khuôn mặt xinh đẹp của Thời Hi Ngọc: “Thời tiểu thư, lần này cám ơn cô, lần trước cô đã nói, cần giúp một tay có thể trực tiếp tìm cô, nên tôi tiên trảm hậu tấu, nói vậy với sự thông tuệ của Thời tiểu thư, nhất định đã nhìn thấu ngọn nguồn, cô yên tâm, tất cả mọi chuyện tôi đều đã chuẩn bị xong rồi, cô và Thượng Quan Tuân chỉ là đi ước hẹn, sẽ có nhân chứng kiểm chứng, không sai chút nào, tuyệt đối sẽ không dính dáng đến Thời tiểu thư, hiện tại tôi sai người tiễn Thời tiểu thư trở về.”
Thời Hi Ngọc nhìn anh, chậm rãi nhéch đôi môi đỏ mọng: “Mạc Thần y quả nhiên đã sắp xếp xong xuôi tất cả, không nghĩ tới Mạc Thần y trị bệnh cứu người, ngay cả chuyện tham dự vào loại âm mưu quốc gia này cũng có thê tâm tư kín đáo, không lộ chút sơ hở nào.”
“Thời tiêu thư muốn nói gì?”
“Tôi có thế nói cái gì, Mạc Thần y không phải đã tính toán cho tôi rồi sao, chuyện hôm nay tôi phải giữ kín miệng, bằng không rước họa vào thân Mạc Thần y chắc cũng không phụ trách.”
Mạc Tử Tiễn một tay đút trong túi quần, không nói tiếp, chỉ lắng lặng nhìn Thời Hi Ngọc, rất rõ ràng đang chờ đợi câu sau của cô ấy.
Thời Hi Ngọc đi lên trước, đi tới bên người anh: “Mạc Thần y, anh vì Lan Lâu Công Chúa lại có thể đến mức này, nhưng, anh lại yêu một người không nên yêu.”
Mạc Tử Tiễn im lặng vài giây, sau đó nâng mày kiếm đẹp mắt lên: “Thời tiêu thư, tôi yêu người nào, liên quan gì tới cô?”
Thời Hi Ngọc nhón chân lên, dán khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của mình tiền đến trước mắt anh: “Đương nhiên là có liên quan, Mạc Thần y, người thông minh không nói lời mờ ám, tôi thích anh.”
“Thì sao?”
“Vì Lan Lâu Công Chúa, Mạc Thần y khẳng định còn cần tôi trợ giúp, tôi chờ anh.” Nói xong, Thời Hi Ngọc rời đi.
-— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Bên người Mạc Từ Tước chưa bao giờ thiếu con gái vây quanh, anh thấy, Liễu Anh Lạc và này các cô gái thích anh cũng không khác biệt gì, cô cũng có tâm cơ, trăm phương ngàn kế hấp dẫn ánh mắt của anh, tạo sự chú ý với anh.
Mạc Từ Tước muốn bình đẳng, không nhìn cô, rời xa cô, tuyệt đối không để cho cô một biểu hiện nào đặc biệt.
Cho nên, anh hừ lạnh một tiếng, cất bước đi.
Đi tới bên xe, ánh mắt của anh liền rơi vào trên cửa số xe cọ sáng, xuyên qua cửa số xe nhìn cô, dường như không khống chế được.
Cái nhìn này khiến Mạc Từ Tước trên cửa số xe trực tiếp đụng phải cặp mắt róc rách ánh nước của Liễu Anh Lạc, cô cũng đang nhìn anh.
Lập tức, bốn mắt nhìn nhau.
Liễu Anh Lạc nhanh chóng che miệng cười trộm: “Mạc tiên sinh, em bắt được rồi nha, anh đang nhìn lén em.”
Chương :
Mạc Tử Tiễn nhìn thoáng qua bóng lưng Thời Hi Ngọc biến mắt, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
Lúc này Ngũ Vũ tiến lên: “Chủ tử, lúc gặp lại tiểu thư rất thích anh, phía sau Thời tiểu thư là cả thế lực to lớn của Thời gia, thế lực này làm cho đến cả cũng Thượng Quan Đằng hết sức kiêng NU Ngũ Vũ không nói tiếp nữa, mà là thận trọng theo dõi sắc mặt Mạc Tử Tiễn.
Rất đáng tiếc, Mạc Tử Tiễn cũng không biểu lộ cái gì, cũng không có nói lời nào, anh chỉ thản nhiên nói: “Tôi xuống dưới phòng nghiên cứu, không cần đi theo.”
“Vâng.” Ngũ Vũ nhìn theo Mạc Tử Tiễn rời đi, anh ta biết chủ tử nhà mình đang tiến hành cuộc nghiên cứu thay đổi dòng máu, báo cáo dòng máu Xích Tử của Thượng Quan Tuân đã đưa qua đã mấy ngày, nhưng mục nghiên cứu này cụ thể là cái gì, Ngũ Vũ cũng không biết, là tâm phúc, Mạc Tử Tiễn cũng không để anh ta tham dự.
Ngũ Vũ nhíu mày, anh luôn cảm thấy chủ tử nhà mình đang làm một chuyện rất nguy hiểm.
Phòng nghiên cứu.
Mạc Tử Tiễn mặc áo blouse trắng dài, : sạch sẽ nỗi bật, trong ngón tay thon dài của anh cầm một ống nghiệm, bên trong ống nghiệm là chất lỏng màu đỏ, nhìn hết sức yêu dã.
Laptop mở ra, Mạc Tử Tiễn đang tiến hành video họp y học, bên kia video là một cái người ngoại quốc, cũng là giáo sư đứng đầu toàn cầu về ngành nghiên cứu máu.
Giáo sư nhìn ống nghiệm màu đỏ trong tay Mạc Tử Tiễn, dùng tiếng Anh nói: “Prof. Mạc, chúng ta đã tiến hành phân giải với dòng máu đặc thù trong cơ thể Thượng Quan Tuân, tỉnh chế ra nguyên tố quan trọng nhất trong đó, hiện tại nguyên tố này đang ở ống nghiệm trong tay anh.”
Đôi đồng tử trong trẻo của Mạc Tử Tiễn cũng rơi trên mặt giáo sư: “Tôi cũng đã tiến hành phân giải với dòng máu của tôi rồi, tôi và Thượng Quan Tuân là anh em ruột, so với số liệu, nếu như tôi tiêm nguyên tố này vào bên trong cơ thể tôi, thành công dung hợp, vậy tôi cũng có thể sở hữu dòng máu Xích Tử rồi.”
Giáo sư nhanh chóng lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng cảnh cáo nói: “Profí. Lục, làm bác sĩ, vậy không cần tôi nhắc nhở anh, anh phải biết ý nghĩ này của anh là nguy hiểm cỡ nào, anh định cải biến bộ gen trong dòng máu của mình, thực sự rất đáng sợ, nguyên tố quan trọng trong dòng máu Xích Tử là Tiên Thiên, máu người bình thường căn bản là không cách khống chế, mặc dù anh và Thượng Quan Tuân là anh em ruột, nhưng xác xuất thành công cũng : chỉ có năm phân trăm, một khi dung hợp thất bại, huyết quản toàn thân anh sẽ bạo liệt mà chết. Prof. Mạc, tôi thực sự không biết nguyên nhân gì để cho anh có ý nghĩ như vậy, anh phải hiểu được, anh bây giờ đang… nghịch thiên cải mệnh.”
Nghịch thiên cải mệnh?
Mạc Tử Tiễn nhàn nhạt câu môi, nếu như có thể bảo vệ cô, nghịch thiên cải mệnh lại ngại gì?
Từ khoảnh khắc tờ báo cáo phân giải dòng máu Thượng Quan Tuân đưa tới trỏ đi, anh đã đang và sẽ nghịch thiên cải mệnh.
“Tôi hiểu rõ, chính là bởi vì tôi là bác sĩ, nên tự tôi chắc chắn, tôi vẫn chưa : : muôn chết, bởi vì tôi còn rât nhiêu chuyện vẫn chưa hoàn thành, nên tôi sẽ chia hai lần để tiêm.”
“Prof. Mạc…” Giáo sư vẫn khuyên nhủ, anh ta thần khảnh nói: “Prof. Mạc, nghe tôi một câu, người nghịch thiên cải mệnh, trái với tự nhiên, đều sẽ không được chết yên.”
Mạc Tử Tiễn đưa tay, trực tiếp cắt đứt video.
Đã không còn giọng nói nào, toàn bộ phòng nghiên cứu quay về an tĩnh, Mạc Tử Tiễn ngồi trên ghế salon, ngón tay thon dài trắng nõn cuộn lại, cởi cúc áo ống tay áo, sau đó anh cầm lấy ống nghiệm màu đỏ, chậm rãi đây một nửa dịch thể vào mạch máu của mình.
Anh ngôi trên ghê sa lon, bên tai đêu yên tĩnh, yên tĩnh đến độ anh có thể nghe được tiếng huyết quản mình lưu động.
Rất nhanh, đã có đau đớn truyền đến.
Là dòng máu Xích Tử và máu trong cơ thể tiếng va chạm nhau.
Khuôn mặt tuần tú của Mạc Tử Tiễn tắm trong nháy mắt trắng bệch, trán úa ra mồ hôi lạnh, cả người cũng trượt xuống từ trên ghế salon, lăn trên thảm lông.
Chương :
Giáo sư nói rất đúng, tuy anh và Thượng Quan Tuân là anh em ruột, đáp ứng được các yêu cầu cơ bản để hợp nhất máu, thế nhưng dòng máu Xích Tử quá mức mãnh liệt, rất khó khống chế.
Trong tròng mắt trong trẻo lạnh lùng của Mạc Tử Tiễn dính vào một tầng màu đỏ tươi, anh cảm giác mạch máu mình sắp tung, anh gào lên một tiếng thống khô.
Mạc Tử Tiễn mơ một giấc mộng rất dài rất dài.
Ở trong mơ, anh trở về khi còn bé, khi đó anh còn rất nhỏ, mới vừa học được bước đi, có một ngày, anh bước đi lảo D đảo nghiêng ngã, trực tiêp ngã nhào.
Bàn tay nhỏ của anh cọ trên mặt đất, lòng bàn tay rách da, rất đau.
Lúc này anh nghe được giọng của bồ – Mạc Từ Tước, từ lúc còn rất nhỏ anh đã sùng bái bố của mình, bố đồ sộ cao ngất, là đế vương một đời thương giới, khí tức một thân thâm trầm mà dày nặng luôn làm cho anh vừa thương vừa SỢ.
Anh vội vàng bò dậy từ dưới đất, chạy đến cạnh cửa, anh liền thấy trên sân cỏ, bố mới bước xuống từ trên xe, anh cả đến, bố thấp người, vươn cánh tay có lực, trực tiếp ôm anh cả vào trong khuỷu tay của mình.
Bố chưa từng ôm anh, khi đó anh nho Ệ Ề nhỏ đây mắt là lệ, anh len lén giâu bàn tay nhỏ bị thương bé ở phía sau, người cũng núp ở phía sau cửa.
Bắt đầu từ lúc đó, anh học được cách rời xa.
Rời xa, sẽ không bị thương nữa.
Hình ảnh vừa chuyển, bên tai lại bắt đầu tràn ngập tiếng huyên náo, tiếng bác Nhân Nhân và bố cãi nhau kịch liệt, tiếng mẹ Liễu Chiêu Đệ oán giận tính kế, anh nho nhỏ không cần thận chạy vào thư phòng của bó, thấy được bức hoạ cuộn tròn bố cất kỹ ở trong ngăn kéo.
Anh mở ra bức hoạ cuộn tròn, đó là lần đầu tiên trong đời, cũng là một lần duy nhất anh thấy được mẹ đẻ Liễu Anh Lạc.
Một người phụ nữ rất đẹp.
Anh nho nhỏ cảm thấy trong lòng khẽ động, như là từ nơi sâu xa có cái gì dẫn dắt anh, anh còn muốn xem nữa, thế nhưng lúc này bố xuất hiện, trực tiếp vươn tay cướp đi bức hoạ cuộn tròn trong tay anh.
Ngày đó bó tức giận, lớn tiếng trách cứ anh, bảo anh về sau không cho phép lại bước vào đó nửa bước, còn nói người trên bức họa anh không đụng được.
Chính là như vậy, tất cả dịu dàng của anh, còn chưa kịp nở rộ, đã điêu linh.
Tình yêu đó, cho tới bây giờ đều không liên quan gì với anh.
ệ q Hình ảnh lại vừa chuyên, tât cả về tới đầu đường rất nhiều năm trước ở Đế Đô, ngày đó dương quang rực rỡ, xuân phong mười dặm, anh gặp Lê Hương, cô gái anh yêu nhất cuộc đời này.
Anh và cô cùng nhau cứu người, năm ngón tay cô mềm mại cùng với đầu ngón tay của anh qua lại không ngót, cùng anh mười ngón tay đan thật chặt.
Trụ sở trong lòng đất, anh trúng cổ độc, cô liều mình cứu giúp, giọng nói cô ấm áp thủ thỉ bên tai – Tử Tiễn, em ở đây, em vẫn luôn ở đây.
Anh mở mắt ra, tiến đụng vào đôi mắt trong vắt sáng ngời ấy của cô, cô đang nhìn anh, cười với anh.
Vì yêu sinh buồn, vì yêu sinh sợ hãi, Mạc Tử Tiễn nhớ tới năm đó đã từng có một vị cao tăng đi tới trước cửa Mạc gia, nói muốn đoán một quẻ cho Mạc gia nhị công tử.
Trên quẻ có lời – trời sinh đã là kẻ sỉ tình, trọn đời không biết yêu, nay người yêu thương nhất, há có thể chết yên?
Lúc này bên tai lại truyền tới tiếng nói quen thuộc ấm áp kia- Tử Tiễn! Tử Tiễn, mau tỉnh!
Mạc Tử Tiễn run rẫy mí mắt, sau đó mở mắt ra.
Chương :
Nhưng, in vào mi mắt không phải là khuôn mặt nhỏ kia của Lê Hương, mà là… Ngũ Vũ.
Mặt Ngũ Vũ đầy lo lắng sốt ruột: “Chủ tử, anh rốt cuộc đã tỉnh rồi, anh làm sao thế, lúc tôi vào đã thấy anh ngã ở đây!”
Ánh mắt Mạc Tử Tiễn chậm rãi từ trên mặt của Ngũ Vũ dời đi, nhìn chung quanh, anh như đang tìm người nào.
¬ “Chủ tử, anh đang tìm Lê tiểu thư sao?
Đúng rồi, Lê tiểu thư biết y thuật, tôi sẽ mời Lê tiểu thư qua đây ngay bây giờ!”
Ngũ Vũ đứng dậy muốn đi.
Mạc Tử Tiễn lên tiếng: “Đứng lại!”
Ngũ Vũ dừng lại, Mạc Tử Tiễn ngồi dậy, anh nhìn Ngũ Vũ: “Chuyện này nhất định không thể để cho Lê Hương biết, hiểu chưa?”
Ngũ Vũ rất muốn hỏi vì sao, nhưng nhìn thần sắc chủ tử nhà mình nghiêm nghị, anh ta không dám hỏi gì nữa.
Mạc Tử Tiễn đứng dậy, về phòng mình.
Trong phòng.
Mạc Tử Tiễn vào phòng tắm tắm gội, hôm nay anh tiêm một nửa lượng thuốc, tuy là giữa chừng hôn mê, thế nhưng đã thành công dung hợp.
Anh đã có nửa dòng máu Xích Tử, chỉ cần lại thành công dung hợp nửa thuốc còn lại, anh liền chân chính sở hữu dòng máu Xích Tử rồi.
– Trời sinh đã là kẻ sỉ tình, trọn đời không biết yêu, nay người yêu thương nhát, há có thể chết yên?
Mạc Tử Tiễn nhớ lại quẻ bói năm đó của cao tăng kia lưu lại, anh khẽ nhếch môi, nếu đã nghịch thiên cải mệnh, anh sẽ không nghĩ tới chết yên.
: Tăm xong, Mạc Tử Tiên mặc áo choàng tắm đi ra, anh cầm lên điện thoại trên tủ giường, bắm một số điện thoại.
Rất nhanh, đầu kia đã được tiếp thông, một tiếng nói quen thuộc truyền tới: “Alo.”
Là Thượng Quan Đẳng.
Lê Hương tạm biệt Mạc Tử Tiễn: “Tử Tiễn, trong khoảng thời gian này cám ơn anh, nhưng, em phải đi, em muốn đi xử lý chuyện của em.”
Mạc Tử Tiễn nhìn cô hỏi: “Chuyện gì?”
Thứ nhât, giải quyêt Giao Nhân Tộc, thứ hai, rút ra Hiên Viên kiếm, cô phải đi.
Lê Hương mỉm cười: “Tử Tiễn, chuyện của em anh không cần biết, chuyện này đối với anh mới là an toàn nhất.”
“Cần anh giúp một tay không?”
Lê Hương biết Mạc Tử Tiễn lo lắng, hết thảy người Lan Lâu đã rút lui khỏi Hoa Tây, mà cô vẫn là một tội phạm bị truy nã, bên ngoài giăng tấm lưới rộng đang tìm cô, chỉ với mình cô, sao có thể hoàn thành hai chuyện này?
Cặp mắt trong suốt của Lê Hương rạng rỡ chiếu sáng, cô khẽ lắc đầu: : “Không cân đâu ạ, một mình em là được rồi.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Chương :
Lê Hương đi tới nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô, cô đẩy cửa ra, đi vào, bên trong là Họa Phi.
Lúc này Họa Phi thấy được Lê Hương bèn “ha ha” cười to: “Lan Lâu Công Chúa, nghe nói ngươi gần đây rất thảm, người thân chết vài đứa, chính mình thành tội phạm bị truy nã, trước đây ta đã cảnh cáo ngươi thế nào, ta đã nói ngươi không phải là đối thủ của Giao Nhân Tộc Công Chúa bọn ta.
Nhiều năm trước, tổ tiên Lan Lâu các ngươi đấu không lại Giao Nhân, nhiều năm sau, Lan Lâu các ngươi vẫn là bại tướng dưới tay Giao Nhân Tộc bọn tai”
Trên khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Lê Hương treo nụ cười thản nhiên, cô k nhướng chân mày lá liêu tinh xảo: “Phải không? Đến tột cùng ai thua ai thắng, ~”
đêm nay có thể thấy rõ.
“Có ý gì?” Họa Phi nghi ngờ nhìn Lê Hương: “Lan Lâu Công Chúa, ngươi có phải lại có âm mưu gì quỷ kế đúng không?”
“Ngươi đoán xem.”
“Hứ, có tỏ ra vẻ thần bí! Lan Lâu Công Chúa, ta khuyên ngươi thấy rõ hiện thực đi! Ngươi bây giờ đến bản thân cũng nửa bước khó đi, sao có thể đấu với bọn ta?”
Lê Hương cũng không trả lời vẫn đề này, cô chỉ đi lên trước, giải khóa dây thừng trên vách tường, sau đó kéo Họa Phi ra ngoài.
Š n Họa Phi đã bị nhốt ở chỗ này hơn một tháng, tối tăm không ánh mặt trời, hiện tại đột nhiên đi ra, hít thở được không hí trong lành, khóe môi của bà ta móc ra một nụ cười quỷ dị.
Nhưng rất nhanh Họa Phi liền nhận ra không thích hợp, bởi vì Lê Hương mang theo bà ta đi vào trong vùng rừng rậm phía trước bên kia.
Cánh rừng đó vừa nhìn vô tận, giống như một vực sâu đen ngòm có thể nuốt chửng người, đây chính là sức mạnh thần bí nguy hiểm đến từ chính tự nhiên, ở đêm hôm như vậy, đặc biệt dọa người.
Họa Phi đều rợn cả tóc gáy, thế nhưng : Lê Hương đi vê phía trước, trong tay lôi dây thừng kéo bà ta, từng bước chân đều đi kiên định thong dong, trên đỉnh đầu mơ hồ có ánh trăng sáng trong độ qua đây, càng làm cô thêm vài phần xuất trần.
Họa Phi càng thêm nghi hoặc: “Lan Lâu Công Chúa, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”
Lê Hương không quay đầu lại, chỉ mở miệng: “Đi đâu đó một chút.”
Đi đâu đó một chút?
Đáp án này làm cho Họa Phi sắp hộc máu, nào có ai đêm hôm lại đến trong rừng đi đâu đó? Đi bộ à?
Lúc này bước chân của Lê Hương chậm rãi ngừng lại, cô quay đâu, nhìn về phía Họa Phi: “Ngươi không phải đã thông báo cho người Giao Nhân Tộc sao?”
Nụ cười quỷ dị vừa rồi của Họa Phi nhanh chóng cứng đờ, bà ta khiếp sợ nhìn Lê Hương: “Làm sao ngươi biết?”
Giao Nhân Tộc có một ám hiệu liên lạc bí mật, ám hiệu này một khi phát ra ngoài, người của Giao Nhân Tộc sẽ nhanh chóng chạy tới.
Hiện tại Hoa Tây và Giao Nhân đều đang Lê Hương, muốn bao vây giết chết Lê Hương, nhất là Giao Nhân Tộc, Lê Hương hiện tại lộ diện, Giao Nhân Tộc sợ rằng đã khuynh sào phát động, tuyệt không bỏ qua cơ hội này.
Lê Hương nhếch đôi môi đỏ mọng: “Họa Phi, bằng không ngươi nghĩ ta mang ngươi đi một vòng là đang làm gì? Dắt chó đi dạo? Không phải, ngươi không thú vị bằng chó.”
“Ngươi!”
“Đêm nay có kịch hay, ta đang chờ ngươi gọi người Giao Nhân Tộc đến, Giao Nhân Tộc mấy năm nay vẫn trốn chui trốn nhủi, tùy thời ẩn núp, hiện tại không cần ta đi tìm các ngươi, các ngươi ngược lại chính mình khuynh sào phát động, chủ động đưa đến trước mặt ta, như vậy không tốt hơn sao?”
Họa Phi cứng đò, thì ra Lê Hương lợi dụng bà ta gọi người Giao Nhân Tộc đên.
CHương :
Mấy năm nay thế lực Giao Nhân Tộc trải rộng các nơi, rất bí ẩn, nhưng lúc này Lê Hương lợi dụng bà ta, để cả Giao Nhân Tộc phơi bày dưới ánh mặt trời.
Họa Phi có một dự cảm rất xấu, thế nhưng, bà ta nhanh chóng lại phủ nhận loại dự cảm này, bởi vì căn bản không khả năng: “Lan Lâu Công Chúa, ngươi đừng thần thần bí bí như vậy nữa, chờ đại quân Giao Nhân Tộc ta đột kích, một mình ngươi ngay cả sức chống cự cũng không có, đến lúc đó nhất định sẽ chết rất thảm!”
Vừa dút lời, trong rừng rậm yên tĩnh liền truyền đến tiếng sột soạt ầm ï, một nhóm người đông đúc chạy tới, dẫn đâu phía trước chính là Giao Nhân Tộc Công Chúa thần thái sáng láng.
Giao Nhân Tộc Công Chúa “ha ha”
cười to: “Lan Lâu Công Chúa, không nghĩ tới chúng ta nhanh như thế đã gặp mặt rồi! Ngươi trốn đi, ngươi trốn thử xem, tối hôm nay ngươi có chắp cánh cũng không thể bay được!”
Lê Hương ngước mắt, cô đã bị Giao Nhân Tộc bao vây.
Họa Phi đại hỉ, lưng nhanh chóng ưỡn thẳng: “Lan Lâu Công Chúa, đêm nay sẽ là ngày chết của ngươi!
Lúc này, một nhóm người khác cũng đã chạy tới, Thượng Quan Đằng mang theo Thượng Quan Húc chạy đến, bọn họ núp ở ở chỗ sâu trong rừng.
Cũng không lộ diện.
Thượng Quan Húc chứng kiến Lê Hương và Giao Nhân Tộc cả kinh: “Phụ vương, người làm sao biết được Lê Hương và Giao Nhân Tộc ở chỗ này?”
Tình báo của thủ hạ Thượng Quan Húc vẫn là nhanh nhất, hai ngày trước Lê Hương từ trước Huyền Võ Môn mang người Lan Lâu đi, từ đó tin tức biệt tăm, bên ngoài vẫn đang tìm cô.
Không nghĩ tới Lê Hương vừa lộ diện một cái, Thượng Quan Đẳng liền mang theo người ngựa chạy đến, Thượng Quan Húc không thể không hoài nghỉ, Thượng Quan Đẳng là từ nơi nào có được tình báo trực tiếp.
Thượng Quan Đẳng vung tay lên, thần thần bí bí nói: “Húc Nhi, chuyện này con cũng không cần xía vào, hiện tại chúng ta tọa sơn quan hồ đấu là được.”
Thượng Quan Húc biết Thượng Quan Đẳng không chịu nói: “Phụ vương, người có tính toán gì không, đợi Lan Lâu và Giao Nhân đấu lưới rách cá chết, chúng ta nhân cơ hội tiêu diệt bọn họ?”
Thượng Quan Đằng gật đầu, hai mắt › sáng lên: “Không sai, cơ hội này hiêm lắm, khó có lại lần nữa.”
Ánh mắt Thượng Quan Húc rơi trên bóng lưng Lê Hương ở phía trước: “Con từng qua lại với vị Lan Lâu Công Chúa này mấy lần, bây giờ xem như cô ấy dường như đang nằm ở thế bại rồi, thế nhưng, nếu đêm nay cô ấy dám một mình đến đây, rất rõ ràng cho thấy một thân đấu với đại quân Giao Nhân Tộc đại quân, cô ấy khẳng định có chiêu, cô gái của Lan Lâu, tuyệt thế vô song, những lời này không phải vô căn cứ mà Ó Thượng Quan Đẳng câu môi: “Cho nên ta nói, đừng vội làm gì, cứ tình xem trước.”
Thượng Quan Húc đã cảm thấy vị phụ vương này đột nhiên trở nên thông minh, cũng không biết phía sau có vị cao nhân nào chỉ điểm.
Phía trước, Giao Nhân Tộc Công Chúa nhìn Lê Hương, trong hai mắt yếu ớt chiếu sáng, dường như Lê Hương đã là vật trong tay, cá trong chậu của ả ta rồi: “Lan Lâu Công Chúa, còn chờ cái gì, mau thả Họa Phi ral”
Đôi mắt Lê Hương tỏa sáng rực rỡ: “Được, ngươi nói thả thì thả.”
Lê Hương nhẹ buông tay, trực tiếp buông lỏng dây thừng ra.
Họa Phi nhanh chóng đi tới phía sau Giao Nhân Tộc Công Chúa, nhỏ giọng nói: “Công Chúa, Lan Lâu Công Chúa này là lạ, sợ rằng có bẫy.”
Giao Nhân Tộc Công Chúa không cho là đúng: “Họa Phi, lá gan của ngươi sao lại nhỏ như vậy, hiện tại Lan Lâu Công Chúa lẻ loi một mình, chẳng lẽ còn có thể ngăn cản đại quân Giao Nhân Tộc chúng ta hay sao?”
“Cái này…”