Chương :
Mười hai giờ?
Ngũ Vũ do dự một chút, sau đó mở miệng nói: “Chủ tử, tối nay là đêm giao thừa, Lê Hương đã chính thức thượng vị Nữ Vương, đêm này cô ấy sẽ cùng dân chúng của cô cùng nhau đón giao thừa.”
Nói rồi Ngũ Vũ đưa một video tới, Mạc Tử Tiễn nhìn – Tối nay khắp bầu trời sao của Lan Lâu Cổ Quốc, hết thảy dân chúng tụ ở trên quảng trường, nhìn vào màn hình LCD lớn, và hét lên đầy phấn khích – năm, bốn, ba, hai, một!
Trên màn hình LCD đột nhiên hiện lên khuôn mặt nhỏ như ngọc, trên mái tóc dài đen nhánh của Lê Hương mang Vương miện, rực rỡ như hoa, cô hướng về phía màn ảnh làm hai chữ V, vui sướng la lớn – Đến – Năm Mới – Rồi!
Tất cả dân chúng cũng bắt đầu hoan hô, sau đó rằm rầm, bầu trời vang lên pháo hoa sáng chói không gì sánh được, pháo hoa nổ đùng đùng, giống như sao băng rơi xuống.
Ánh mắt Mạc Tử Tiễn phảng phất như ngừng trên khuôn mặt nhỏ phấn chắn vui sướng của cô, sau đó anh nhàn nhạt câu môi.
Cười.
Cuộc đời ngắn ngủi này đêu bảo vệ nụ cười ấy của cô.
Anh từng hứa hẹn, dùng nửa đời lưu quang, đổi lấy cô năm tháng sống an nhàn, không sầu lo, không bi thương.
Anh làm được rồi.
Năm đó vị cao tăng kia đã từng lưu lại tiên đoán, nói tương lai thiên hạ sẽ nghênh đón thời kì song vương, những lời này đã chứng giám, anh thành Hoa Tây Quận Chúa, cô thành Lan Lâu Nữ Vương.
Anh nhận lấy họ “Thượng Quan” trong tay Mạc Tuân, anh vì cô rút ra Hiên Viên kiếm, đêm nay, anh rời đi cũng sẽ mang đi tất cả huyết hải thâm cừu của Hoa Tây cùng Lan Lâu, cuộc sống quay về tĩnh lặng, nhân sinh sau này sẽ tiếp tục lâu dài.
Thật tốt.
Khu khụ.
Mạc Tử Tiễn lại cúi đầu ho khan vài tiếng.
Viền mắt Ngũ Vũ đỏ bừng, bởi vì anh ta cũng đã cảm giác được đêm nay chủ tử đã sắp xuôi tay rồi: “Chủ tử, nếu như anh muốn gặp Lê tiểu thư, chúng ta có thể đi gặp mà.”
Có thể ở bên người mình yêu nhất vào giây phút cuối cùng, đã là một loại viên mãn.
s P l Mạc Tử Tiên chậm rãi lắc đâu: “Quên GÌ: Ngũ Vũ còn muốn nói điều gì, thế nhưng tất cả như nghẹn ở cổ họng, một chữ đều không phát ra được.
Lúc này bên tai truyền đến một tiếng nói non nót: “Chú út.”
Mạc Tử Tiễn quay đầu, Tiểu Mạc Thần Dịch.
Tối nay Tiểu Mạc Thần Dịch cũng khoác áo choàng đen, cậu lặng lặng đứng ở nơi đó, tuổi còn nhỏ lại sinh một đôi mắt Đan Phượng sâu thẳm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Dịch Dịch, qua đây.” Đôi đồng tử đen trong trẻo kia của Mạc Tử Tiễn sáng lên, anh đứng trên vị trí chí tôn, hướng Tiểu Mạc Thần Dịch ra bàn tay to của mình: “Dịch Dịch, đến cạnh chú út nào.”
Ngũ Vũ lui sang một bên, anh ta ngắng đầu nhìn lại, chỉ thấy Mạc Thần Dịch nho nhỏ từng bước một leo lên bậc thang, đi vào đường hoàng quyền xen lẫn máu hoa.
Ngũ Vũ kinh hãi, đây là đứa trẻ mới mấy tuỏi, thế nhưng anh ta đã từ trên người cậu bé này thấy được bóng dáng sát phạt của bậc đề vương.
Tiểu Mạc Thần Dịch đi tới, Mạc Tử Tiễn cầm bàn tay nhỏ của cậu, hai chú cháu đứng trên hoàng thành, Mạc Tử Tiễn : chậm rãi cười nói: “Dịch Dịch, vê sau…
nơi đây liền giao cho con, chú cảm thấy, con là vì nơi đây mà thành.”
Chương :
Tiểu Mạc Thần Dịch ngước khuôn mặt nhỏ còn non nớt nhìn Mạc Tử Tiễn: “Chú út, con cảm thấy cho chú hiện tại rất không khỏe.”
Mạc Tử Tiễn dùng bàn tay to dịu dàng vuốt cái đầu nhỏ của cậu: “Dịch Dịch, con bây giờ còn chưa hiểu, chú út khỏe „ mà.
“Con có thể nói cho mẹ.”
Mạc Tử Tiễn lắc đầu: “Không cần, cái gì cũng không cần nói.”
Nói xong, Mạc Tử Tiễn xoay người rời đi.
Mạc Tử Tiễn về tới trong phòng của mình, anh đầy ra cửa hậu thất, lúc này một trận gió mát phất qua tới, mở ra cả phòng đậu đỏ.
Không ai biết, Mạc Tử Tiễn ở trong hậu viện mình trồng tràn đầy cây đậu đỏ.
Hiện tại, cây đậu đỏ đã nở rộ.
Mạc Tử Tiễn đi vào, thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa đi xuyên vào cây đậu đỏ, anh vươn ngón tay trắng nõn sạch sẽ hái một viên đậu, đặt trong lòng bàn tay.
Đậu đỏ tương tư, tràn đầy đều là tình yêu anh không cách nào nói ra khỏi miệng.
Anh đột nhiên nghĩ tới, đại hôn ngày ấy, cô vì anh mặc vào mũ phượng khăn vai, anh dùng hỉ xứng vén lên khăn đội đầu của cô, dưới ánh nến chập chòn, gương mặt ấy tuyệt sắc tựa thủy.
Anh vẫn cho rằng đó là thật.
Anh cảm thấy, cô đã là vợ anh.
– trời sinh đã là kẻ si tình, trọn đời không biết yêu, nay người yêu thương nhất, há có thể chết yên?
Mạc Tử Tiễn nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, số mệnh không đảo ngược, nhân sinh đã viên mãn, trèo non lội suối không gặp được, mệnh như khói mây ¬ dạt trôi trên biên cả vô tận. Cuộc đời này, chỉ vì cô mà đến!
Cây đậu đỏ còn có tên gọi khác trong tiếng Trung là “Cây tương tu”.
Mạc Tử Tiễn chết rồi.
Lúc Tiểu Mạc Thần Dịch phát hiện ra anh, anh đã ngã xuống trong bụi đậu đỏ, trên người anh là áo sơ mi trắng sạch sẽ và quần tây đen, dáng vẻ vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng phong hoa như lúc ban đầu, đã nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều đã thay đổi, thế nhưng Mạc Tử Tiễn chưa từng thay đổi, anh loáng thoáng vẫn là nhị công tử quan nắp mãn kinh hoa năm đó của Mạc gia, hai bàn tay trắng nõn sạch sẽ như sinh ra vì y thuật.
Anh đi rất bình thản, khóe môi ôm lấy một nụ cười như có như không.
Tiểu Mạc Thần Dịch phát hiện ngón tay › anh cong lại, trong lòng bàn tay năm một vật, mở ra xem, là một hạt… đậu đỏ.
Dựa theo ý niệm của Mạc Tử Tiễn lúc còn sống, Tiểu Mạc Thần Dịch lo liệu một hồi tang lễ đơn giản, không thông tri bất luận kẻ nào.
Thời Hi Ngọc tới.
Thời Hi Ngọc lẳng lặng đứng lặng trước mộ bia, đêm hôm đó anh nói với cô – Đường anh đi qua, không hy vọng cô sẽ đi lại, khi đó cô liền buông tay rồi.
Cô biết cuối cùng cả đời mình cũng sẽ không trở thành nữ chính trong chuyện xưa của anh, người đàn ông sạch sẽ như Vậy, xe ngựa, điện tín đều chậm”, tương tư cũng chỉ trao cho một mình cô ây.
Ngày tháng năm xưa trôi chậm, xe ngựa, điện tín đều chậm, thế nên một đời chỉ đủ để yêu một người.
Chương :
Thời Hi Ngọc đỏ cả vành mắt, cô nhìn Tiểu Mạc Thần Dịch bên người: “Chú cậu giao hoàng quyền chí tôn cho cậu, nhưng, cậu bây giờ tuổi còn nhỏ quá, có muốn sắp xếp trọng thần phụ trợ không?”
Tiểu Mạc Thần Dịch nhìn Mạc Tử Tiễn trên mộ bia, trong thanh âm non nót lộ ra mấy phần đạm mạc: “Không cần, cô chỉ cần biết, sau này tôi sẽ làm theo ý của chú út, để Thời gia hưởng hết vinh hoa phú quý thế nhưng, có vài thứ các cô đừng nên đụng vào, hoàng quyền chính là một cái quan tài, có thể mai š táng rât nhiêu người.”
Hô hấp Thời Hi Ngọc bị kiềm hãm, khiếp sợ không gì sánh nồi nhìn đứa bé bên người này, cậu chỉ mới bón tuổi, đã có thể nói ra lời này.
Thời Hi Ngọc trong xương lộ ra kính nễ và sợ hãi, trực giác của cô cho biết đứa bé này sau khi lớn lên, không phải vô tình đến đáng sợ, chính là thâm tình đến đáng sợ.
“Chủ tử, chúng ta trở về thôi.” Lúc này Ngũ Vũ cung kính nói.
Tiểu Mạc Thần Dịch thu hồi ánh mắt, mang theo Ngũ Vũ rời đi.
Thời Hi Ngọc mở ra lòng bàn tay của mình, trong lòng bàn tay của cô đã toát : : một lớp mô hôi mỏng, cô biêt một vị đê vương đã sắp trưởng thành, mười năm hai mươi năm sau, hô mưa gọi gió, không gì làm không được.
Lan Lâu Cổ Quốc.
Lê Hương rửa mặt chải đầu, ngồi ở trước bàn trang điểm, lúc này bên ngoài một hồi gió lạnh phất qua, thổi tung cửa số phòng.
Lê Hương đứng dậy đi tới trước cửa sổ, cô muốn cửa số đóng lại, thế nhưng rất nhanh động tác cô bị kiềm hãm, bởi vì cô thấy được phía trước một đám lá phong vàng ào ạt rơi xuống.
Lê Hương không hiểu sao cảm thấy v trên người rât lạnh, cô nhớ tới lúc Liêu Anh Lạc và Mạc Từ Tước đi, lá phong vàng cũng rơi đầy đất như vậy, bỗng nhiên gió nồi lên, lại là đi một đêm bi thương.
Lúc này Tình Nhi đi đến, cô ấy liếc mắt liền thấy Lê Hương mặc quần áo đơn bạc phục đứng đờ ra trước cửa SỐ, cô không biết suy nghĩ cái gì, thần sắc… buồn bã mắt mát.
“Nữ Quân, trời lạnh như vậy, người sao lại đờ ra ở chỗ này?”
Lê Hương thu hồi suy nghĩ của mình, cô kéo khóe môi, sau đó lắc đầu: “Tôi cũng không biết mình bị sao nữa, luôn cảm thấy… tôi lại mắt đi một người rất quan trọng trong sinh mệnh mình.”
s Tình Nhi vươn tay đóng cửa sô lại: “Nữ Quân, gần đây cô nhất định là quá vất vả rồi, đừng suy nghĩ nhiều, sớm đi nghỉ ngơi đi ạ.”
Là thế phải không?
Lê Hương mỉm cười, nhàn nhạt nở nụ cười.
Hết thảy đều bình lặng trở lại, cuộc sống đã yên ả, Lê Hương vừa thống trị Lan Lâu, vừa tìm kiếm tung tích của Mạc Tuân.
Cô thủy chung tin tưởng vững chắc, Mạc Tuân vẫn chưa chết.
E rằng, bây giờ không có tin tức đã là tin tức tốt nhất rồi.
Rất nhanh, Lê Hương nhận được một phong thư mời từ phương xa gửi tới, là Lâm Thủy Dao gửi tới.
Lâm Thủy Dao mở học đường, mở bệnh viện, lăn lộn giang hồ, làm Nữ Vương sau rồi lại vội vã lập ra nghề phụ thứ N của bà, đó chính là mở hồng quán, làm tú bà.
Phượng Vũ Cung của Lâm Thủy Dao lựa chọn một ngày hoàng đạo sắp chính thức khai trương, gửi thư mời cho Lê Hương, thư mời viết – Lê Hương cục cưng, mẹ rốt cục đã làm tú bà rồi, vỗ tay cho mẹ nào, mẹ giỏi quá đúng không! Lê Hương cục cưng, mời con ngày XX tháng XX năm XX mang theo mỹ mạo của con tới dự lễ, nếu như có thể thuận tiện mời cô bạn tốt Linh Linh của con nữa nhé, quà có thể miễn, chỉ cần nhiều mỹ nữ tới, càng nhiều càng tốt! Cuối cùng, cô mỹ nữ đẹp nhất nhớ tới đó nha.
Chương :
Nhìn thư mời này, Lê Hương thực sự là dở khóc dở cười, mẹ mời cô đi dự thì thôi, lại còn đánh chủ ý lên Diệp Linh.
Quên đi, nếu mẫu thân đại nhân đã mở miệng ngọc, cô nhất định phải mang theo Diệp Linh tham dự, vừa lúc cô đã lâu chưa cùng Diệp Linh liên lạc, cũng không biết Linh Linh và Cố Dạ Cần thế nào.
Đề Đô.
Lệ Quân Mặc gần đây khá bận rộn, ra khỏi nhà hơn nửa tháng, hiện tại mới vừa về.
Hạ chuyên cơ, ông một thân áo khoác ngoài mỏng đi trong sân bay, tướng mạo anh tuấn, khí độ nhanh nhẹn lại sang trọng đã thu hút ánh mắt bao người, quần áo đều có giá trên trời, phía sau đi theo là thư ký riêng và tư nhân quản gia, cái này trực tiếp làm cho các cô gái trẻ đẹp hai mắt lấp lánh, che miệng mình ngăn tiếng la hét.
Dĩ nhiên, trong khoảng thời gian này Lệ Quân Mặc cũng không ngừng làm một Ẫ việc, đó chính là tìm kiêm Lâm Thủy Dao.
Lần trước ở Lệ gia, ông phát huy thất hường, bị bà giễu cợt một phen, bà đề ại một tờ giấy “cây khương hoạt chuyên trị thận hư” tới trêu đùa ông rồi iền biến mắt không thấy.
Lệ Quân Mặc một mực tìm bà, thế nhưng bà như đá chìm đáy biển, vẫn không có tin tức truyền đến.
Lệ Quân Mặc vững vàng bước trong sân bay, ông lãnh đạm hỏi thư ký riêng: “Có tin của Lâm Thủy Dao không?”
Thư ký riêng lắc đầu: “Chủ tịch, vẫn chưa.”
Lúc này, bước chân của Lệ Quân Mặc Ụ đột nhiên một trận, bởi vì ông thây được một biển quảng cáo đặc biệt lớn đặt trong đại sảnh sân bay.
Lệ Quân Mặc đi tói, không xem thì thôi, vừa xem ông tức muốn ngất đi.
— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Anh hỏi cô bao lớn, còn nói cô còn tuôi nhỏ đã biết câu dẫn người khác.
Liễu Anh Lạc bị ngăn ở bàn làm việc và trong lồng ngực anh, hơi thở mát lạnh quen thuộc trên người anh công thành đoạt đất mà đến, hệt như đời trước, dễ ngửi, mê người như thê.
Liễu Anh Lạc chớp chớp đôi mắt hạnh, nhỏ giọng hỏi: “Cái gì là… câu người a”
Mạc Từ Tước biết cô cố ý, đều nói hiện tại cô gái quan nắp mãn kinh hoa của Liễu gia trong trẻo nhưng lạnh lùng mà khuynh thành, nhưng cô gái ở trước mặt anh lộ ra yếu ớt và dí dỏm bây giờ là ai?
Quả nhiên, lời đồn không thẻ tin.
Lúc này bên mũi mùi hương trong veo của thiếu nữ thơm kéo tới, ra là Liễu Anh Lạc đột nhiên kiếng chân lên, dán khuôn mặt xinh đẹp vô địch tiến tới trước mắt anh: “Mạc tổng, em hỏi anh đấy.”
Mặt của hai người bắt ngờ không kịp đề X : phòng tới gân như thê, ánh mặt Mạc Từ Tước quét đến bên môi cô, vừa rồi, cô chính là như vậy hôn lên.
Môi của cô, mềm mềm, thơm thơm.
Lệ Quân Mặc nhìn ba chữ to trên áp- phích – Phượng Vũ Cung!
Lời tuyên truyền của Phượng Vũ Cung là như này – Muốn có người cùng bạn đàm luận trăng sao? Muốn có người cùng bạn từ thi từ ca phú nói tới nhân sinh triết học? Vậy tới Phượng Vũ Cung đil!
Trên poster còn hiện ra đại diện của Phượng Vũ Cung, Lệ Quân Mặc nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, không sai mà, ông không nhìn lầm, đại diện này đúng là con gái Lê Hương của ông!
Đương nhiên, còn có đóa hồng đỏ Diệp LinhI Ề Anh chụp trên poster là photoshop, thê nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc của Nam Quán Bắc Linh.
“Chủ tịch, tôi cũng là vừa mới biết được… Lâm tiểu thư trong khoảng thời gian này mở một cái… Phượng Vũ Cung…” Thư ký riêng bên người ấp a ấp úng nói.
Chương :
Lệ Quân Mặc đã nhíu mày kiếm lên, ông thấp thuần hỏi: “Phượng Vũ Cung là làm cái gì?”
Chủ tịch nhà mình mấy năm nay là người không nhiễm lửa khói nhân gian, thế nhưng thư ký riêng biết, thư ký riêng mồ hôi con mồ hôi mẹ đổ xuống, cậu ta thận trọng đánh giá sắc mặt chủ tịch nhà mình: “Chủ tịch, tôi nói cho ngài biết, ngài ngàn vạn lần đừng…
kích động, Phượng Vũ Cung này chính là một cái… hồng quán, chính là… bên trong có rất nhiều mỹ nhân… bồi đàn ông tìm thú vui, bồi trò chuyện… bồi chơi… bồi…”
Thư ký riêng nhanh chóng im phát, bởi vì khuôn mặt tuấn tú của Lệ Quân Mặc đã cứng lại: “Cậu đang nói cái gì?”
Thư ký riêng lúc này thẳng người: “Chủ… chủ tịch, tôi cũng không nói gì…”
Lồng ngực Lệ Quân Mặc gấp gáp phập phòng, chỉ cảm thấy một luồng máu nóng vọt lên đầu mình, ông Lệ Quân Mặc từ nhỏ chính là thiên chi kiêu tử, sinh hoạt cá nhân vô cùng sạch sẽ, chưa từng đi qua máy thứ tiêu khiển rẻ á : tiên như thê, thê nhưng, cái này không đại biểu ông cái gì cũng không hiểu!
Ông đã nghe hiểu, Lâm Thủy Dao lại dám mở một cái hồng quán!
Chủ của hồng quán gọi là gì, gọi là… tú bà?
HIUD Bo Được rồi, chính bà đi làm tú bà còn chưa đủ, còn bắt con gái của ông, thiên kim thủ phủ đứng đầu thế giới đi pr cho bà?
Lệ Quân Mặc nhanh chóng nhắm mắt, để ngăn mình trực tiếp bị tức ngất, Lâm Thủy Dao, người phụ nữ đáng chết này!
Danh dự đời này của ông đều bị hủy ở trong tay của bà, bà đến tột cùng còn muốn cho ông bao nhiêu cái bất ngờ?
Lệ Quân Mặc nhìn về phía thư ký riêng bên người: “Tháo cái biển quảng cáo kia xuống cho tôi!”
“Chủ… Chủ tịch,” Thư ký riêng muốn khóc: “Hiện tại quảng cáo Phượng Vũ Cung đã xuất ra, tháo ở đây, chỗ khác còn có.”
“Vậy tháo xuống toàn bộ, phong tỏa tắt cả tin tức!”
“Chủ… Chủ tịch, sợ rằng đã không kịp, Lâm tiểu thư đã gửi thư mời, mời tất cả anh hùng hảo hán tới rồi, Đại tiểu thư làm Lan Lâu Nữ Vương, tiên khí mà _ ẫ tuyệt sắc, Diệp tiểu thư lại là đóa hồng vĩnh viễn không tàn ở giới giải trí, hai tiểu thư ấy đã làm cho tin khai trương của Phượng Vũ Cung đã nổ tung, hotsearch Weibo đã tê liệt, hiện tại hết thảy vé máy bay đều bị mua sạch, cư dân mạng đều đang nói, cho dù có bò cũng muốn bò đến Phượng Vũ Cung nhìn một lần.”
“Không chỉ như thế, hiện tại các quý tộc của các quốc gia khác đều đã cưỡi chuyên cơ bay đi Phượng Vũ Cung rồi, lẽ nào chủ tịch không phát hiện sao, đám giám đốc lui tới làm ăn này với chúng ta có đều… không có ở nhà…”
& M Lệ Quân Mặc: “…”
Lệ Quân Mặc thực sự là phát cáu hết chỗ nói rồi, ông nhanh chóng lấy ra : điện thoại di động, bâm sô điện thoại của Lâm Thủy Dao.
Kỳ thực trong khoảng thời gian này ông cũng gọi điện thoại cho Lâm Thủy Dao, thế nhưng điện thoại của bà vẫn luôn tắt máy.
Hiện tại, dĩ nhiên gọi được!
Tiếng nhạc chờ reo một lần, sau đó được tiếp, giọng nói mềm mị của Lâm Thủy Dao vang lên, mang theo ý cười, nghe được lúc này tâm tình bà rất tốt: “Alo, Lệ tổng, anh sao lại gọi cho tôi thế?”
Lệ Quân Mặc tức giận nghiến răng: “Con gái của tôi đâu?”
“Anh nói Lê Hương à? Quán và cùng Linh Linh hiện tại đang ở chỗ tôi.”
“Bảo chúng nó lập tức rời đi.”
“Vì sao?”
Chương :
“Cô còn hỏi vì sao? Lâm Thủy Dao, Lê Hương là con ruột cô à?”
“Đương nhiên là ruột rồi, nếu không, tôi cũng không gọi con bé tới rồi.”
“.” Lệ Quân Mặc tức đến bật cười: “Nếu nói như vậy, cô để Lê Hương quảng cáo cho cô, là vinh hạnh của Lê Hương?”
“Lệ tổng, anh tức rồi? Đừng tức giận đừng tức giận, tôi biết ông đang tức cái gì, yên tâm, tôi là mẹ ruột, tôi cái gì cũng sẽ không cho Lê Hương làm, chỉ là để Lê Hương đứng yên xinh đẹp, dù sao hiện tại danh khí của Lê Hương và Linh Linh lớn như vậy, tôi mượn bọn nó kéo kéo lưu lượng.”
Nghe bà nói đi kìa, bà lại mượn con gái kéo lưu lượng!
“Lâm Thủy Dao!” Lệ Quân Mặc nghiền răng nghiền lợi.
“Nha, Lệ tổng, tôi hiện tại hơi bận, có rất nhiều khách quý cần tiếp đãi, không cùng anh tán gẫu nữa, đúng rồi, Lệ tổng phải ngoan ngoãn nha, uống hết dược liệu của cây khương hoạt vị đó đi, tôi rât chờ mong vẻ hùng hỗ của anh vào ngày nào đó đấy, bye bye.” Lâm Thủy Dao trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe tiếng “tút tút” kia, Lệ Quân Mặc chỉ cảm thấy huyết khí cuồn cuộn, thân thể cao to bỗng chao đảo.
“Chủ tịch!”
“Chuẩn bị chuyên cơ, lập tức bay đến Phượng Vũ Cung!” Lệ Quân Mặc từ trong môi bắn toé ra vài âm tiết sâm nhiên, ông hiện tại phải đi tìm bà, nói thật với bà về chuyện “vẻ hùng hỗ của ông ” này.
Sóm muộn cũng có một ngày, ông đè bà trên giường khiến bà khóc xin thai Ông muốn bà nói – Lệ Quân Mặc, anh thật giỏi!
Phượng Vũ Cung.
Lâm Thủy Dao hấp tấp khai trương Phượng Vũ Cung, ngày mai sẽ là lễ khai trương, Phượng Vũ Cung chắc chắn sẽ hot rần rần.
Các giang hồ hảo hán, còn có quý tộc các quốc gia đến tới đặt hẹn, các khách sạn cao cấp ở gần Phượng Vũ Cung đều cháy phòng, có thể mở hồng quán thành như vậy, Lâm Thủy Dao nhận thứ hai, không người nào dám nhận thứ nhất.
Lê Hương và Diệp Linh đã ở trong Phượng Vũ Cung, hai cô bạn thân tụ b b chung một chồ luôn luôn nói không hêt đề tài, Lê Hương kéo Diệp Linh: “Linh Linh, cậu và Có tổng gần đây thế nào rồi?”
Diệp Linh giơ tay lên nâng lọn tóc dưới bên quai hàm, tiếng nói ung dung lười biếng: “Từ lần trước tạm biệt ở Hải Thành, anh ta không liên lạc đến tớ nữa, cũng không xuất hiện ở trước mặt tớ, tớ mỗi ngày đều chạy lịch trình, gần đây còn vào một đoàn phim, lịch trình kín mít, chúng tớ xem như là… đã cắt đút liên lạc rồi.”
Lê Hương nhìn Diệp Linh, Diệp Linh trong khoảng thời gian này nhìn cũng không có thay đổi, thế nhưng, lại giống như thay đổi rất nhiều, trên mặt cô nhàn nhạt, không chút ý cười, trong khí chất mềm mị không xương lại lộ ra vài ) phân lãnh đạm, nhìn hệt sức xa cách.
Lê Hương biết cuộc nói chuyện của cô và Cố Dạ Cần lần trước, Có Dạ Cẩn đã buông tay Diệp Linh.
Còn có thể buông bao lâu, Lê Hương không biết.
Bởi vì cô luôn cảm thấy Cố Dạ Cần mặt ngoài sạch sẽ tuấn nhã nhưng trong xương lộ ra tối tăm hắc ám, giống như là một quả bom hẹn giờ, anh ta khát khao Diệp Linh đã lâu, tựa như chính anh ta nói, anh ta xem Diệp Linh thành tư sủng của mình.
“Linh Linh, vậy nói một chút về cậu đi!
Nếu Cố tổng đã rời xa cậu, vậy cậu cũng phải sống cuộc sống của người bình thường, con của tớ cũng biết mua : xì dâu rồi, cậu chừng nào định yêu thương hả?”
Diệp Linh nhướng mày liễu, cô cũng không nhận ra con của Lê Hương hiện tại đã biết mua xì dầu, đương nhiên, cô cũng sẽ không yêu đương.